“Hơ, bảo sao con nhãi Giang Hồi dám bơ ông đây, ra là tìm được thằng khác ra mặt cho rồi! Để ông xem mày giỏi đến cỡ nào!”
“Nghe tao nói này con, người mà Giang Hồi đắc tội là công tử Cẩm Văn Hạo đấy! Nếu không có tao đứng ra làm trung gian hoà giải thì không ai cứu được Giang Hồi đâu”, quản lý Tô nói với chất giọng rất ngang ngược.
Bây giờ, cuộc hội thoại đã thuộc về Tôn Hàn và quản lý Tô rồi.
“Thế thì quản lý Tô cứ chờ đi. À, nếu rảnh thì kiểu gì tôi cũng đến thăm anh, để xem một người luôn miệng xưng là ông và coi thường người khác như anh làm sao mà leo lên được vị trí quản lý”, Tôn Hàn bình thản nói.
Quản lý Tô cười phá lên: “Được thôi, ông mày chờ! Đứa nào không đến làm chó! Giang Hồi này, dù bây giờ cô có thể xoa dịu dư luận, nhưng ông đây nói cho cô biết, nếu cô không ngoan ngoãn nhận lỗi với tôi thì đừng hòng sống trong ngành này nữa!”
“Thằng bồ của cô vừa hỏi tôi Tinh Hoàng giỏi đến cỡ nào à? Để ông đây nói cho mà biết, người mà Tinh Hoàng muốn cấm cửa thì không ai có thể cản được”.
“Tu tu tu…”
Sau khi trút giận xong, quản lý Tô đã cúp máy.
Giang Hồi vẫn có vẻ ảo não, thậm chí còn nghĩ mình có sai khi lựa chọn bước chân vào con đường này hay không, để giờ phải lao đao, khốn đốn thế này.
Nhưng khi để tay lên ngực tự hỏi, nếu được cho một cơ hội lựa chọn lại, chắc cùng lắm là cô ta sẽ tránh xa Cẩm Văn Hạo thôi.
Còn chuyện vào ngành giải trí thì cô ta không hối hận.
Nếu không trở thành ngôi sao thì cô ta sẽ chỉ là một người phụ nữ bình thường có chút nhan sắc mà thôi, nhưng khi hoạt động trong ngành này, cô ta mới là đại minh tinh của mọi người và được các cô gái khác ngưỡng mộ.
Đương nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ của Giang Hồi thôi, chứ bây giờ không phải lúc hồi tưởng về quá khứ.
“Anh Tôn, đại ơn đại đức của anh, tôi cảm ơn không hết. Sau này nếu có chuyện gì anh cần tôi giúp thì chắc chắn tôi sẽ không từ chối”, Giang Hồi nói.
Tôn Hàn có thể hiểu được ý của Giang Hồi, anh nhìn đồng hồ rồi mỉm cười đứng dậy: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi, chúng ta kiếm chỗ nào ăn lót dạ rồi đến nhà họ Cẩm!”
“Được!”
Bảy rưỡi tối.
Hai người đã bắt xe đến tứ hợp viện của nhà họ Cẩm.
Tôn Hàn và Giang Hồi vừa xuống xe thì đã thấy Cẩm Hoằng chờ sẵn bên ngoài, anh ta dập điếu thuốc rồi nói: “Đi thôi, ông tôi vừa ăn tối xong, giờ đang ngồi uống trà trong sân. À, Văn Hạo cũng ở đây đấy!”
Nghe thấy Cẩm Văn Hạo cũng đang ở đây, Giang Hồi có vẻ lúng túng.
“Đi thôi!”, Tôn Hàn động viên Giang Hồi, ra hiệu cho cô ta đừng lo lắng.
“Ông ơi, khách đến rồi ạ!”
Cẩm Hoằng dẫn Tôn Hàn và Giang Hồi đi tới một cây xanh trong tứ hợp viện, sau đó cung kính cúi đầu trước mặt một ông lão.