Nửa tháng trước, cửa hàng Bạch Tụ trong khu Kinh Tiên khai trương, ông chủ cửa hàng tới gặp Trương Tiến, ý muốn bỏ qua đại lý, tới thẳng công ty mỹ phẩm Lệ Lan lấy hàng. Làm như vậy sẽ bớt được một tầng trung gian, lợi nhuận sẽ nhiều hơn.
Việc này vi phạm quy tắc thông thường, nhưng ông chủ của cửa hàng Bạch Tụ là người có máu mặt nên Trương Tiến không dám từ chối, chỉ đành ký hợp đồng cung cấp hàng.
Nhưng hiện giờ việc này đã gây ra hậu quả.
Bên đại lý tìm đến tận nơi, nếu Trương Tiến xử lý không khéo để chuyện này bị phản ánh lên tổng công ty thì không những Trương Tiến gặp đại họa mà cả tổng giám đốc chi nhánh cũng bị kỷ luật.
Cũng khó trách Trương Tiến lại lo lắng như vậy.
"Chú Tôn, đừng im lặng không nói gì như vậy, chú nói anh nghe xem rốt cuộc chú có cách gì không? Chú không được giấu giếm đâu đấy, đừng quên từ lúc chú vào công ty đến giờ, anh quan tâm chú thế nào!", Trương Tiến ruột nóng như lửa đốt.
Tôn Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Cách thì có, thực ra giờ đã không còn đường quay lại nữa, mặc dù có cách nhưng nó không được quang minh chính đại cho lắm nhưng có lẽ có thể giải quyết được. Là thế này..."
"Đừng có thế này thế nọ mãi nữa, anh đã hẹn đại diện của khu Kinh Tiên rồi, chú lập tức thu xếp một chút rồi đi cùng anh! Tiền đồ của anh đây toàn bộ phụ thuộc vào chú đấy!", Trương Tiến còn không có hứng thú nghe xem giải pháp của Tôn Hàn là gì mà nói luôn.
Tôn Hàn cười lớn, chỉ vào quyển sổ ghi chép của mình rồi nói: "Anh Trương, em còn công việc đây này!"
"Chú Tạ!"
Trương Tiến hắng giọng, cất tiếng gọi.
Lập tức trưởng bộ phận kho nhanh chóng chạy tới.
Trương Tiến lập tức đổi vẻ mặt nghiêm trang, nói: "Tôi cần Tôn Hàn đi cùng tôi có việc quan trọng, công việc của cậu ấy anh sắp xếp nhé".
"Vâng, không vấn đề gì! Tôn Hàn có thể đi bất cứ lúc nào!"
Tôn Hàn cạn lời, chỉ đành bỏ xuống việc đang làm rồi nói: "Vậy anh Trương ra cửa công ty đợi em, em thay quần áo đã nhé".
"Mười phút".
Chỉ vài phút sau, Tôn Hàn đã thay xong quần áo để đi ra cửa. Lúc này, Trương Tiến đã lái con A6 đợi ở bên ngoài một lúc. Thấy Tôn Hàn đi ra, anh ta lập tức vẫy tay gọi: "Lên xe!"
Tôn Hàn vừa ngồi vào xe, chiếc A6 lập tức lao vút đi.
"Cô cũng ở đây sao?"
Tôn Hàn lúc này mới chú ý ở hàng ghế sau còn có một người phụ nữ khác nên cất tiếng chào hỏi.
Người phụ nữ mặc một bộ âu phục màu trắng, trang điểm nền nã, thanh lịch gọn gàng.
Sau khi Tôn Hàn đến Thượng Kinh, ngoài ông chủ nhà ra thì người đầu tiên anh quen chính là người phụ nữ này. Cô ấy tên là Bạch Cần.
Hiện giờ, cô ấy là hàng xóm nhà đối diện của Tôn Hàn.
Lúc vào công ty mỹ phẩm Lệ Lan cũng là do cô gái này tìm đến Trương Tiến nhờ giúp đỡ nên anh mới quen biết vị giám đốc kinh doanh này.
Ban đầu Tôn Hàn không định vào làm việc trong công ty này.