Nhưng Trần Thanh Sương lại có vẻ kiên quyết nói.
“Là cậu ấy đấy, chắc chắn luôn”.
Không phải cô ấy hi vọng.
Mà đây là sự thật.
Trần Thanh Sương không biết Tôn Hàn giàu đến cỡ nào, nhưng cô ấy dám chắc rằng Tôn Hàn là người duy nhất ngồi tù, đồng thời cũng là người nhiều tiền nhất trong lớp họ.
Hơn nữa, anh cũng từng nói với Tần Chính sẽ suy nghĩ về chuyện tu sửa trường học.
Hôm nay, Tôn Hàn xuất hiện một cách hoành tráng để chứng minh cho trường Nhất Trung biết học trò của Tần Chính sẽ không làm ông ấy mất mặt.
Đồng thời cũng đến để thực hiện lời hứa.
Chỉ có thể là Tôn Hàn.
Chắc chắn là vậy.
Ngồi ở một góc dưới sân khấu còn có một cặp vợ chồng nữa, đó là Triệu Thiên Giang và Hạ Uyển.
Nghe thấy tên Tôn Hàn đi cùng với một loạt chức danh, Triệu Thiên Giang đờ người ra.
Bây giờ, Tôn Hàn đã mở mày mở mặt rồi.
Thành phố Giang Châu thì ở ngay gần đây.
Nên người dân ở Mục Thành chẳng còn xa lạ gì với cái tên Thịnh Hạ nữa cả.
Bạn học cũ của anh ta giờ đã là tổng giám đốc của một công ty lớn, hơn nữa trong lời giới thiệu của người dẫn chương trình thì anh còn là một cổ đông nữa.
Mẹ kiếp! Người ta không phải công nhân hay nhân viên đâu, mà là ông chủ thật đấy.
Trong khi cả hai đều cùng bỏ học và từng đi tù.
Nhưng sự cách biệt giữa Tôn Hàn và Triệu Thiên Giang lại quá lớn.
“Thiên Giang, hay tối nay anh gọi cho Tôn Hàn rồi mời cậu ta đi uống rượu đi, chọn quán lẩu nào sang nhất ý”.
Hạ Uyển luôn là một người rất tiết kiệm mà bây giờ cũng dám chi mạnh tay như vậy.
Đương nhiên cũng có mục đích cả.
Triệu Thiên Giang hiểu ý của vợ mình nên nghiến răng, nhưng vẫn thấy hơi khó mở lời.
Cuối cùng, anh ta không lay chuyện được vợ mình nên nói: “Để lát anh mời thử xem sao”.
Anh ta có thể kiêu ngạo không cần nhờ vả Tôn Hàn, dù cho hai người từng là bạn đi nữa. Nhưng anh ta muốn người phụ nữ đã lựa chọn chung sống với mình suốt đời là Hạ Uyển có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nên đành phải thử thôi.
“Xin chào mọi người, tôi là Tôn Hàn, học sinh của của trường Nhất Trung, đương nhiên tôi không phải một học sinh ngoan…”
Lúc này, Tôn Hàn đã lên sân khấu.
Đối diện với biết bao ánh mắt ở bên dưới, anh vẫn thản nhiên, không hề luống cuống chút nào.