Họ về đến tiểu khu cũ Kim Diệp Viên.
Lần này Tôn Hàn không về nhà mà cùng Cố Đình đi thẳng đến nhà cô ấy.
Nhà Cố Đình không lớn lắm, những mảng tường đã ố vàng, cũ nát. Đồ dùng trong nhà rất đơn giản, trừ một cái ti vi màn hình tinh thể lỏng mới toanh có vẻ đắt ra thì chẳng có đồ vật gì có giá trị mấy cả.
Nhưng căn nhà này đem lại cho Tôn Hàn một cảm giác rất sạch sẽ, không giống như trong nhà có bệnh nhân.
"Con về sớm thế!"
Cố Hải Hà ngồi trên xe lăn đẩy xe ra khỏi phòng. Sau khi nhìn thấy Tôn Hàn ông ấy hơi kinh ngạc, bởi con gái ông ấy đem một người đàn ông về nhà.
Bạn trai sao?
Ý nghĩ này liền lóe lên rồi biến mất ngay trong đầu Cố Hải Hà.
Nếu như Cố Đình có bạn trai thì sẽ không giấu ông ấy.
"Là, là Tôn Hàn sao?"
Khuôn mặt này đây quen thuộc, trừ việc bớt đi sự non nớt thì chính là khuôn mặt Tôn Hàn của ngày xưa.
"Chú Cố, đã lâu không gặp!"
"Đúng là đã rất nhiều năm không gặp rồi, cháu đã trưởng thành rồi. Nhưng chú Cố đã không còn đứng lên được nữa rồi. Tôn Hàn, cháu ngồi đi!"
Cố Hải Hà khổ sở nói, sau đó mời Tôn Hàn ngồi xuống.
Nếu như Tôn Hàn đã chứng kiến Cố Đình lớn lên, vậy thì có thể nói ông ấy đã chứng kiến Tôn Hàn lớn lên.
Thực ra Cố Hải Hà luôn thấy Tôn Hàn rất tốt. Ngày xưa Cố Đình luôn bám theo Tôn Hàn, ông ấy vẫn nghĩ rằng nếu Cố Đình kết hôn với Tôn Hàn thì cũng rất tốt.
Nhưng tiếc là nghe nói Tôn Hàn kết hôn, sau đó lại phạm tội nặng.
Vừa nghe thấy chuyện này, Cố Hải Hà còn thấy tiếc cho Tôn Hàn. Ông ấy không hiểu một đứa trẻ tốt như vậy tại sao lại làm ra cái chuyện bẩn thỉu khiến cả đời này cũng không ngóc đầu lên được như vậy chứ?
Tiếc nuối là một chuyện, nhưng sau khi biết Tôn Hàn trở về, cả nhà Dương Dung bày tỏ ý muốn tác hợp Cố Đình với Tôn Hàn, Cố Hải Hà vô cùng phản đối.
Nguyên nhân chỉ có một, đó là Tôn Hàn không xứng với Cố Đình nhà ông ấy.
Tuy Cố Hải Hà vẫn rất khách sáo với Tôn Hàn, nhưng nét mặt ông ấy lại không được tự nhiên lắm, không hề có sự vui mừng khi nhìn thấy người cháu đã không gặp nhiều năm.
"Con đi pha trà!"
Tâm trạng Cố Đình không được tốt lắm, liền chủ động đi pha trà.
Ngồi trên cái ghế gỗ kiểu cũ, nói thật thì Tôn Hàn thấy hơi đau mông, nhưng cũng không tiện nói ra.
"Chú Cố, chú có thể cho cháu xem ảnh chụp CT của chú được không?". Tôn Hàn cũng không biết nên trò chuyện như thế nào, đành nói thẳng.
"Cháu xem cái đó làm gì?". Cố Hải Hà đưa cho Tôn Hàn một điếu thuốc, loại mấy tệ một bao.
Thực ra lương của Cố Đình khá nhiều, hai bố con cũng không cần phải sống tiết kiệm đến vậy. Nhưng Cố Đình muốn góp tiền để Cố Hải Hà làm phẫu thuật thế nên chi tiêu rất tiết kiệm.