Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

https://tamlinh247.vn/link_anh/2022/June/week4/20220627113713-tamlinh247.jpg

 Bạch Cần: “…”

 

Tổng giám đốc của một tập đoàn ư?  

 

Bạch Cần hơi hoảng, cảm thấy như thể mình với Tôn Hàn không cùng một tần số!  

 

“Anh nói cho tôi biết tên tập đoàn đi, kéo tôi cũng biết đấy”, Bạch Cần đã bình tĩnh lại rồi hỏi.  

 

Cô ấy tin vào tài năng của Tôn Hàn, nhưng vấn đề là anh còn rất trẻ, ngoài ra lại không có lý lịch sáng giá.  

 

Dựa vào đâu mà tập đoàn nhà người ta lại chọn anh làm tổng giám đốc chứ!  

 

Bạch Cần thật sự thấy khó hiểu.  

 

“Chắc chắn là cô biết, nhưng mọi việc vẫn chưa xong nên tôi chưa nói được. Nhưng tôi chắc chắn là cô biết”, Tôn Hàn tuỳ ý nói.  

 

Thật ra việc anh nhận chức tổng giám đốc đã chắc chắn khoảng chín mươi phần trăm rồi.  

 

Nhưng trên đời chuyện quái gì cũng có thể xảy ra mà.  

 

“Được rồi, để tôi đi gọi lại cho sếp, để anh ta khỏi mong chờ nữa. Chúng ta ăn trưa xong thì chiều đi dạo phố, tối lượn quanh khu ẩm thực, ok không?”  

 

Bạch Cần không suy nghĩ nhiều nữa, dù việc Tôn Hàn sắp trở thành tổng giám đốc của một tập đoàn rất khó tin, nhưng cô ấy biết anh là người không thích ba hoa, nếu anh đã nói vậy thì khả năng cao là đúng rồi.  

 

Vì thế, cô ấy không xoáy sâu vào vấn đề đó nữa, mà chuyển sang sắp xếp lịch trình cho hôm nay.  

 

“Chiều dạo phố, còn tối đến khu ẩm thực ư?”  

 

Nghe Bạch Cần lên lịch trình như vậy, Tôn Hàn thấy hoa cả mắt.  

 

Nếu đổi là người khác thì Tôn Hàn chẳng buồn quan tâm, nhưng Bạch Cần là một trong số những người bạn ít ỏi của Tôn Hàn ở Thượng Kinh nên anh sẽ suy xét.  

 

“Ừ, không lẽ anh định ở nhà hết cuối tuần à?”, Bạch Cần nói một cách điềm nhiên.  

 

“Tối đến khu phố ẩm thực ăn uống thì tôi ok, còn buổi chiều đi dạo phố thì…”  

 

“Đi đi mà, chẳng mấy khi tôi có hứng”.  

 

Thấy thái độ không mấy vui vẻ của Tôn Hàn, Bạch Cần sáp tới rồi nũng nịu nói.  

 

Chịu rồi!  

 

Tôn Hàn đành đồng ý: “Rồi!”  

 

Bạch Cần lập tức ra dấu chữ V rồi nở một nụ cười tinh nghịch.  

 

Ăn trưa xong, Bạch Cần cũng không trông mong gì vào Tôn Hàn, bèn một mình dọn dẹp nhà cửa.  

 

Nếu cô ấy thật sự bắt anh lao động chân tay thì chắc ngay ngày mai, anh sẽ thuê người giúp việc tới ngay mất.  

 

Cô ấy có thể nhìn ra Tôn Hàn thuộc kiểu đàn ông không thiếu bản lĩnh, nhưng chỉ có thể lo những việc thuộc dạng công to việc lớn thôi.  

 

Còn các việc nhỏ nhặt trong nhà thì người ta không thèm đoái hoài tới đâu.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK