Tôn Hàn nhẩm tính thời gian rồi đi đến Tụ Hào Các.
Phòng riêng đã sẵn sàng. Tôn Hàn đến được một lúc thì Kim Thất Lạc có mặt, khách sáo gọi anh hai tiếng “cậu Tôn” rồi ngồi xuống.
Sau đó Hàn Hướng Đông xuất hiện, khẽ gật đầu rồi vào chỗ ngồi.
Nhưng người thứ ba lại không phải Thẩm Vấn mà là Tả Quân - người đã vội vàng từ Tế Bắc đến đây để tham gia trận chiến võ đài.
Thứ tư là người què Tề Thiên Tại.
Khi kim đồng hồ trên tường vừa điểm tám giờ, Thẩm Vấn mới bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh rồi cười bảo, “Hôm nay đông vui thật đấy, Tả vương của Tế Bắc, và Tề Thiên Tại không màng chuyện đời cũng góp mặt”.
“Cậu Tôn à, chẳng lẽ có chuyện trọng đại gì cần tuyên bố sao?”
Cộng thêm Thẩm Vấn, các nhân vật quyền lực hàng đầu Thiên Cửu Môn đã có mặt đông đủ.
Đương nhiên là đã loại trừ những kẻ phản bội như Lý Hắc Tử.
Tôn Hàn hoàn toàn xứng đáng ngồi vào ghế đầu tiên. Anh khẽ bật cười, “Ngồi xuống rồi hẵng nói”.
Sau đó, Tôn Hàn mới nói câu thứ hai, “Lên món đi!”
Những người phục vụ liên tiếp dọn món lên, trong vòng chưa đầy hai phút, chiếc bàn tròn lớn trống trải đã bày đầy món ngon rượu thơm.
Nhưng không ai có hứng thú ăn uống cả.
Đã lâu lắm rồi, các nhân vật cộm cán của Thiên Cửu môn mới tề tựu thế này.
Tuy quá trình hơi qua loa, nhưng ý nghĩa rất lớn lao.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tôn Hàn, chờ anh lên tiếng.
Nhưng về cơ bản thì ai cũng biết có liên quan đến trận đấu tối mai.
“Thưa cậu, theo ý cậu, tối mai cậu sẽ chọn hai người ra trận, còn phía Lý Hắc Tử có thể chọn tám người. Cậu đích thân ra trận là một người, vậy người còn lại đã chọn ra chưa? Tôi có thể ra đấu!”, Tề Thiên Tại là người phá vỡ sự im lặng trước.
Trong Thiên Cửu môn năm xưa, ngoại trừ Lý Hắc Tử, thì Tề Thiên Tại là người nổi tiếng và có năng lực mạnh nhất, quả là một sự lựa chọn rất phù hợp.
Nhưng Hàn Hướng Đông không đồng ý, “Tôi thấy Phá Quân thích hợp hơn. Tả vương và Phá Quân từng giao đấu, biết rõ năng lực của Phá Quân, dù đấu với Lý Hắc Tử cũng có ít nhất ba phần thắng. Có thể chưa chắc sẽ giúp cậu Tôn giành thắng lợi, nhưng dọn sạch rác thì không thành vấn đề!”
Thẩm Vấn đan tay vào nhau, tựa như đang suy nghĩ gì đó, tỏ thái độ chuyện này không liên quan gì đến mình.
Kim Thất Lạc lại càng không cần phải nói, bàn chuyện làm ăn còn được, chứ ông ta hoàn toàn không giỏi chuyện chém giết đánh nhau.