Có lẽ Tề Thiên Tại đã thực sự nản lòng, giọng nói tựa như đã nhìn thấu hồng trần, không còn sắc bén nữa.
Tôn Hàn châm thuốc, từ tốn nói, “Tuy Thiên Cửu môn có quy tắc của Thiên Cửu môn, một khi gia nhập, sẽ không bao giờ được phép phản bội! Là bậc nguyên lão của Thiên Cửu môn, ông đã cống hiến rất nhiều cho Thiên Cửu môn, cũng không làm gì có lỗi với Thiên Cửu môn cả”.
“Với ông, đáng lý ra tôi nên khoan dung mới phải. Chỉ là…”
Nói đến đây, Tôn Hàn chợt ngừng lại, nhìn Tề Thiên Tại bằng ánh mắt nghiêm túc, “Ông thực sự cam lòng lui về ở ẩn sao?”
Cam lòng, không cam lòng?
Tề Thiên Tại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đoạn tự giễu, “Cam lòng thì sao? Không cam lòng thì sao?”
“Thất thế rồi bị kẻ dưới bắt nạt. Ngày xưa, tốt xấu gì ông cũng đứng ngang hàng với Tô Vấn Long, nay lại bị một thuộc hạ cỏn con ức hiếp. Trong lòng ông không cảm thấy ấm ức sao?”, Tôn Hàn hỏi.
Tề Thiên Tại nhìn Tôn Hàn rồi bật cười, “Tôi đã đến tuổi này rồi, còn so đo gì nữa chứ. Đợi đến khi tôi cầm năm mươi triệu rời tỉnh lỵ rồi thì sẽ không gặp Tô Vấn Long nữa, có gì mà không bỏ qua được?”
“Lối nghĩ cũng rất thoáng!”, Tôn Hàn khẽ gật đầu, “Vậy còn vợ ông thì sao? Nếu tôi không nhầm, vợ ông đã rời xa bố con ông đúng vào lúc ông rút khỏi Thiên Cửu môn”.
“Lúc đó, bà ấy khuyên ông nên tự gây dựng sự nghiệp riêng như đám người Lý Hắc Tử, nhưng ông không đồng ý. Ông cảm thấy làm như vậy có lỗi với Thiên Cửu môn, thà thầm lặng chờ Phó Văn Húc ra tù!”
“Điều này khiến bà ấy rất thất vọng. Bà ấy thích người què Tề Thiên hiển hách uy phong, chứ không phải là một ông chủ quán bar lặng lẽ, nên đã bỏ bố con ông mà đi”.
“Đã nhiều năm như vậy rồi, ông chưa từng nghĩ đến việc tìm bà ấy sao?
“Lận Ca!!”
Tề Thiên Tại buột miệng nói ra cái tên ấy, rồi chìm vào miền ký ức khổ đau.
Năm ấy trong số bảy vị tướng của Thiên Cửu môn, mỗi Tề Thiên Tại là người có khiếm khuyết về cơ thể, nhưng ông ấy lại có người vợ xinh đẹp nhất và vang danh cả Tây Nam!
Năm ấy, thế giới ngầm ở Tây Nam, ai mà chẳng biết đến tên của Lận Ca?
Đó cũng là những năm tháng rực rỡ nhất của Tề Thiên Tại.
Xét quyền thế, ông ấy đã là một trong những người đứng đầu Thiên Cửu môn.
Xét người đẹp, chẳng ai hơn được người bên cạnh ông ấy.
Chỉ là Tề Thiên Tại không thể ngờ, sau khi Thiên Cửu môn suy yếu còn ông ấy chọn cách lui về ở ẩn, người phụ nữ ấy lại tàn nhẫn bỏ ông ấy và đứa con gái mới mười tuổi mà ra đi.
Trong mười năm nay, chưa bao giờ Tề Thiên Tại thôi mong muốn gặp lại người phụ nữ ấy, hỏi đối phương vì sao lại nhẫn tâm như thế. Con gái chỉ mới mười tuổi mà nói bỏ là bỏ, có xứng làm mẹ không?