“Ừm, tôi rất yên tâm về cậu. Người bệnh đang ở trên tầng, cậu tự lên đi”, Liễu Thị Long cười nói.
Ý là ông cụ sẽ không lên làm phiền.
“Được!”
Tôn Hàn không chần chừ mà đi lên tầng ngay.
Phía bên trái trên tầng có một ban công, lúc này có một ông lão có mái tóc muối tiêu mặc bộ đồ cổ xưa màu đen đang ngồi ở đó, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh đêm.
Lúc nhìn thấy ông ấy, Tôn Hàn đã phải sững người.
Người này chính là ông nội của anh!
Ông nội ruột!
Từ nhỏ, Tôn Hàn đã biết mình là con nuôi, anh không có quan hệ máu mủ gì với mẹ nuôi Dương Dung, Từ Tiểu Bân và Từ Hạ cả.
Vì vậy, thậm chí anh còn chưa một lần nghĩ đến việc ông nội mình còn sống trên đời.
Nhưng bây giờ, một người ông bằng xương bằng thịt đã xuất hiện trước mắt anh.
Tâm trạng của Tôn Hàn đang vô cùng phức tạp!
Đến mức, anh quên cả việc bước tiếp.
“Đến rồi thì vào đi!”, Tôn Vượng Thịnh cất giọng nói ôn hoà.
Tôn Hàn thu cảm xúc đó lại, khôi phục lại tâm trạng bình thường rồi đáp: “Chào… ông Tôn!”
Tôn Vượng Thịnh ngoảnh lại, để lộ gương mặt hoà nhã mà không mất sự tôn nghiêm, ông ấy quan sát Tôn Hàn rồi bình thản nói: “Tôn thần ý còn trẻ hơn cả trong tưởng tượng của tôi”.
“Năm nay tôi đã hai mươi tám rồi, cũng không còn trẻ nữa”.
“Thầy của cậu là Quỷ Y đúng không?”
Tôn Hàn lập tức giật bắn mình.
Trông thấy biểu cảm này của anh, Tôn Vượng Thịnh biết mình đã đoán đúng nên cười nói tiếp: “Ngày xưa, Quỷ Y từng khám cho tôi rồi, giúp tôi giảm mười lăm năm đau ốm. Chỉ tiếc là sau này, khi tôi muốn tìm người này thì mới biết ông ấy đã bị tống vào tù vì đắc tội với người ta, hơn nữa còn chết trong đó rồi”.
“Tôi cũng nghe nói ông ấy đã nhận một học trò, nhưng người ấy là ai thì không biết”.
Tôn Hàn không nói gì, năm xưa, anh học đấm đá và kinh doanh từ Phó Văn Húc, còn học y từ Quỷ Y, nhưng những thông tin này đã bị phong toả hết rồi.
Cả nhà tù phía Nam không còn ai biết nữa.
Đến người có quyền lực tối cao như Tôn Vượng Thịnh cũng không thể nghe ngóng được gì.
Tôn Vượng Thịnh có thể điều tra ra Quỷ Y đã nhận một đồ đệ là quá giỏi rồi.
“Hai mươi tám tuổi, cậu đã kết hôn chưa?”
Tôn Vượng Thịnh có vẻ không vội khám bệnh ngay, mà tò mò về thân thế của Tôn Hàn hơn, còn vì sao anh phải ngồi tù thì ông ấy không quan tâm cho lắm, nhưng chắc chắn đã điều tra qua rồi.
Người khác không thể tra ra quan hệ của anh và Từ Tiểu Bân ở Tây Nam, nhưng nếu Tôn Vượng Thịnh muốn thì hoàn toàn có thể.
Bây giờ, anh đang cần che giấu thân phận nên chỉ biết mong Tôn Vượng Thịnh đừng hiếu kỳ về mình rồi lại đi điều tra về lai lịch của anh.
Nếu không chẳng mấy chốc ông ấy sẽ biết, anh mới chính là ngũ công tử thật sự của nhà họ Tôn, đồng thời cũng là cháu trai ruột của ông ấy.
Tôn Hàn đáp: “Chưa ạ, nhưng tôi có một cô con gái rồi”.
“Có con gái đỡ lo hơn con trai. Nhưng không có con trai là không được đâu, cậu phải tiếp tục cố gắng, lấy vợ rồi sinh con tiếp đi”. Tôn Vượng Thịnh khuyên nhủ.
“Ông Tôn, chúng ta khám bệnh thôi, tôi chưa hỏi về bệnh tình của ông vội, ông đưa tay cho tôi bắt mạch đã”, Tôn Hàn chuyển chủ đề câu chuyện.
“Được!”