“Nhưng em phải biết rằng doanh nghiệp và sản phẩm luôn song hành với nhau. Chỉ có doanh nghiệp mà không có hàng hoá thì mấy mà sập tiệm. Hôm nay, anh có thể chặn mọi đường làm ăn của Tô Lan, cũng là đánh từ hàng hoá đấy”.
“Chỉ cần các nhãn hiệu nổi tiếng từ chối hợp tác với Tô Lan, thì chẳng mấy nữa chuỗi cửa hàng của họ sẽ mất sự tín nhiệm về hàng hoá, cuối cùng dẫn đến phá sản”.
“Vì vậy, Tô Lan không thể bắt chẹt được Y Minh Nguyệt, nhưng em lại có thể dùng sức ảnh hưởng của hai công ty để bóp chết Lâm Đề!”
“Chứ không cần xin xỏ anh ta làm gì!”
Sau khi nghe Tôn Hàn giảng đạo một hồi, dù không muốn thừa nhận nhưng Liễu Y Y vẫn phải gật đầu: “Xem ra do em thiếu tự tin quá!”
Tôn Hàn đã phân tích đến mức này rồi mà Liễu Y Y còn không hiểu thì đúng là không hợp làm kinh doanh nữa.
Có lẽ ngay từ đầu, Liễu Y Y đã nghĩ sai rồi. Cô cứ ngỡ muốn các doanh nghiệp xếp gian hàng cho Y Minh Nguyệt thì cô cần phải cúi đầu và hạ mình một chút.
Song, cô đã quên mất một điều. Dù Y Minh Nguyệt là một thương hiệu mới, nhưng lại là sản phẩm đồng sáng lập của hai ông lớn Sâm Uy và Phong Hoả.
Lấy trường hợp của chuỗi cửa hàng Tô Lan làm ví dụ, nếu Lâm Đề một mực muốn gây khó dễ cho Liễu Y Y, cô hoàn toàn có thể nhờ tới tổng công ty, vận dụng mạng lưới quan hệ của họ để tấn công lại Tô Lan từ góc độ thương nghiệp.
Dù chuỗi cửa hàng Tô Lan của Lâm Đề có lớn đến mấy thì cũng chỉ có hơn hai mươi cửa hàng thôi, ở tỉnh thì còn lọt vào tốp mười, chứ so với Tây Nam thì chưa là gì cả.
Họ không thể đấu lại Sâm Uy và Phong Hoả được!
Nói một cách nhượng bộ hơn, Sâm Uy và Phong Hoả đều là những công ty nổi tiếng cả trong nước và quốc tế. Nếu họ từ chối hợp tác với Tô Lan thì sẽ gây ảnh hưởng lớn tới mặt hàng cao cấp của chuỗi cửa hàng này.
Nếu Liễu Y Y sớm nhận ra điều này, thì hôm nay Tôn Hàn đã chẳng phải đứng ra ứng cứu.
Đột nhiên, Liễu Y Y nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn với vẻ quái lạ.
“Nhìn anh thế làm gì? Anh đã định nói trước những chuyện này với em rồi, nhưng vấn đề là em không cho anh cơ hội”, Tôn Hàn vô tội nói.
Lẽ ra chuyến đi công viên trò chơi lần trước đã rất tuyệt, nhưng Lâm Đề vừa đến một cái, bọn họ chưa nói được mấy câu thì đã xích mích rồi.
Sau đó, Liễu Y Y lại không gọi cho Tôn Hàn, nên anh thật sự không có cơ hội phân tích cho cô nghe.
“Cảm ơn”, Liễu Y Y chợt nói.
“Không cần!”, Tôn Hàn đáp.
Song, Liễu Y Y chợt nghiêm túc nhìn anh rồi trịnh trọng nói: “Ý em là cảm ơn anh đã đưa em vào vị trí tổng giám đốc của Y Minh Nguyệt, cho em một cơ hội để thực hiện ước mơ của mình. Cảm ơn anh đã thay đổi cuộc sống của em, để mẹ em được sống tốt hơn, hơn nữa cảm ơn anh đã cho Đồng Đồng về bên cạnh em”.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn lại nhíu mày.