Nghe câu này xong, Tề Thiên Tại lập tức chép miệng, đúng là hào phóng thật!
Ông ấy lại càng cảm thấy Lý Hắc Tử chết chẳng oan chút nào.
Là cốt cán của Thiên Cửu môn mà dám trao đổi ba mươi phần trăm cổ phần cho thương hội ba tỉnh Đông Bắc!
Điều này tương đương với việc đem tặng huyết mạch kinh tế của Thiên Cửu môn cho người khác.
Tôn Hàn khẽ gật đầu, không đưa ra phán xét gì. Dù sao Lý Hắc Tử cũng chết rồi, chuyện này có thể ngừng tại đây.
Anh nói, “Thật ra tôi có ý hợp tác với hai anh”.
Hử?
Diêm Hùng và Mạch Ninh lập tức nhìn nhau, hợp tác với họ cái gì cơ?
“Cậu Tôn, nói rõ ý của cậu ra đi”, Mạch Ninh đáp.
Tôn Hàn mỉm cười, “Tất nhiên là một vụ hợp tác rất có thành ý”.
Đừng nói là Mạch Ninh, ngay cả người có đầu óc đơn giản như Diêm Hùng cũng thấy câu này rất vớ vẩn.
Cậu chủ của Thiên Cửu môn có bản lĩnh đến vậy mà còn cần hợp tác với họ, e là sự tình không hề đơn giản.
“Nếu cậu cần hai chúng tôi giúp đỡ, phiền cậu liên hệ với hội trưởng của chúng tôi. Hai chúng tôi thôi thì không đồng ý được đâu”, Mạch Ninh trả lời ngay lập tức.
Hàm ý muốn nói với Tôn Hàn rằng, bọn họ là người của thương hội ba tỉnh Đông Bắc, không thể tự quyết định mọi chuyện.
Thực tế là cảm thấy Tôn Hàn tìm họ không phải chuyện tốt lành gì, nên muốn thoái thác.
“Không hiểu tiếng người thì còn giữ lại làm gì? Chi bằng giết phứt đi!”, Tề Thiên Tại lập tức bực bội hừ giọng.
Diêm Hùng cũng cáu kỉnh đáp trả, “Giết thì giết, Diêm Hùng này mà sợ thì không còn là đàn ông nữa!”
Mạch Ninh xua tay ra hiệu cho Diêm Hùng đừng nhiều lời.
Hắn ta nheo mắt nhìn Tôn Hàn, “Cậu Tôn à, chúng tôi nằm trong tay cậu, muốn giết thì cứ giết. Nhưng bây giờ vị vua thế giới ngầm của Thượng Kinh kia đã tiến quân xuống phía Nam”.
“Nếu cậu Tôn giết hai chúng tôi, đến lúc ấy không chỉ phải đấu với một mình ông Giang, mà còn đối mặt với sự báo thù của thương hội ba tỉnh Đông Bắc. Cậu hãy nghĩ thật kĩ!”
Đây lại là một câu uy hiếp, nhưng cũng là sự thật.
Mạch Ninh và Diêm Hùng đều là đả thủ xuất sắc của thương hội ba tỉnh Đông Bắc, có địa vị khá cao.