Tôn Vượng Thịnh tỏ vẻ kinh ngạc, Tôn Hàn chỉ mới bắt mạch cho ông ấy thôi mà đã nói ra rất nhiều kết luận của các bác sĩ khác, điều này khiến ông ấy tin vào khả năng chữa bệnh của anh hơn.
Trước đó, ông ấy còn nghi ngờ năng lực của người mà Liễu Thị Long giới thiệu.
Dẫu sao người này cũng còn trẻ, tài năng có thể đến đâu cơ chứ? Dù có là học trò của Quỷ Y đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã học được hết bản lĩnh của ông ấy.
Nhưng bây giờ thì Tôn Vượng Thịnh bắt đầu tin rồi.
Tôn Vượng Thịnh không hề có vẻ lo lắng, ngược lại còn thản nhiên nói: “Đúng vậy, đã có ba bác sĩ chắc chắn tôi không sống qua được năm sau. Hơn nữa ba bác sĩ này còn là những nhân vật chủ chốt của khoa tim mạch trong nước, trong đó có bác sĩ Lục khẳng định tôi chỉ sống được hai tháng nữa”.
Đúng là người đủ tư cách khám chữa bệnh cho Tôn Vượng Thịnh phải là bác sĩ đầu ngành, chứ không có ai là tay mơ cả.
Chuyện mà họ đã khẳng định thì không thể sai được.
Tôn Hàn gật đầu: “Nếu không được chữa trị đúng phương pháp thì đúng là ông Tôn chỉ có thể sống thêm ngần ấy thời gian thôi”.
“Thế bác sĩ Tiểu Tôn thấy sao? Bệnh của tôi còn chữa được nữa không?”
Tôn Vượng Thịnh mỉm cười nhìn Tôn Hàn mà không chút lo lắng.
Như thể ông ấy đã coi nhẹ việc sống chết.
“Châm cứu và kết hợp uống thuốc đông y, tôi không dám chắc bệnh của ông sẽ khỏi hẳn, nhưng kéo dài thêm mười năm thì không phải việc khó”, Tôn Hàn nói đúng theo thực trạng.
Với y thuật của anh mà nói thì anh chỉ có thể bảo đảm giúp Tôn Vượng Thịnh kéo dài sự sống thêm mười năm thôi.
Sau đó, các máy móc trong người Tôn Vượng Thịnh cũng sẽ trục trặc, khi ấy đến thần tiên cũng không cứu ông ấy được.
Với Tôn Vượng Thịnh thì sống thêm một ngày đã là sa sỉ, nói chi đến mười năm, ông ấy còn mong gì hơn nữa.
“Nếu cậu thật sự có thể kéo dài sự sống thêm cho tôi, tôi sẽ cảm tạ ơn cứu mạng của cậu đâu ra đấy. Nếu cậu Tiểu Tôn cần tiền, tôi sẽ đưa cho cậu một tỷ, còn nếu cậu cần gì khác thì cứ mạnh dạn nói, chỉ cần tôi có thể làm được thì sẽ không từ chối”.
Tôn Vượng Thịnh nói một cách rất hào phóng.
Mà ơn cứu mạng thì đương nhiên phải vậy rồi.
“Thù lao gì đó thì chúng ta để sau rồi tính, để tôi châm cứu cho ông đã. Bệnh của ông Tôn không có gì đặc biệt, chỉ là bệnh tim thôi, nhưng tình trạng đã chuyển biến nặng, đến mức ảnh hưởng tới tính mạng rồi nên tự nhiên biến thành nghiêm trọng”.
“Cách ngày, tôi sẽ châm cứu cho ông Tôn một lần, có tất cả mười lần, sau đó ông phải sắc thuốc tôi kê và uống hàng ngày, tốt nhất là uống quanh năm ngày tháng!”