Sắc mặt Liễu Y Y liền thay đổi, cô châm chọc nhìn Tôn Hàn: "Không phải ngày xưa anh cũng làm như thế với tôi sao? Tôn Hàn, Đường Mân không phải người tốt, chẳng lẽ anh là người tốt sao?!"
"Bây giờ anh nghĩ anh thay đổi, bồi thường cho tôi là có thể xóa bỏ sự thật rằng anh đã cưỡng bức tôi à? Như thế là anh có thể đứng trên cao chỉ trích tôi à?"
Nói rồi cô liền bật khóc, trông vô cùng ấm ức và tủi thân.
Chuyện ngày xưa Tôn Hàn làm với cô giống hệt như chuyện xảy ra ngày hôm nay!
"Anh..."
Tôn Hàn nghẹn lời, thấy Liễu Y Y đau lòng như vậy liền mềm giọng xuống: "Xin lỗi, anh nói nặng quá. Anh, anh đang quan tâm em mà!"
Liễu Y Y bật cười trào phúng. Cô lau nước mắt, sụt sùi nói: "Tôi không cần sự quan tâm của anh. Tôn Hàn, anh muốn bồi thường, tôi cũng chấp nhận, chỉ cần anh tìm được con gái cho tôi thôi!"
"Nhưng mà con gái tôi đâu rồi?"
Tôn Hàn liền trả lời: "Anh vẫn đang cố gắng, sẽ có kết quả nhanh thôi!"
Bên phía Thiên Cửu môn đang dốc toàn lực điều tra sự việc năm đó con gái Liễu Y Y bị trộm đi. Nhưng chuyện năm đó đã xảy ra quá lâu, hơn năm năm trôi qua rồi, video giám sát của bệnh viện đã không còn từ lâu.
Nhưng hôm nay đã có những manh mối đầu tiên. Bên phía Từ Khang Niên đã tìm được một y tá làm việc cho bệnh viện năm đó đứa trẻ bị trộm đi, manh mối hướng về một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, cũng đã có những phác thảo về đặc điểm chiều cao và ngoại hình.
Tôn Hàn không nói cho Liễu Y Y biết là vì không muốn tâm trạng cô bất ổn. Anh muốn tìm thấy người rồi mới nói cho cô biết.
Liễu Y Y đặt tên cho con gái là Liễu Hạ, tên ở nhà là Hạ Hạ.
Hạ Hạ không chỉ là con gái của Liễu Y Y mà cũng là con gái của anh, vì thế nên anh thực sự luôn cố gắng hết sức điều tra chuyện này.
Nhưng Liễu Y Y hoàn toàn không tin: "Mấy ngày nay anh làm cái gì? Có đi tìm con gái tôi không?"
Cô thấy Tôn Hàn chẳng hề làm gì cả!
Tôn Hàn liền giải thích: "Anh thực sự đang dốc toàn lực tìm kiếm, cho dù em có tin hay không thì cùng lắm một tháng sau anh sẽ cho em một kết quả!"
Nghe thấy có kỳ hạn, sắc mặt Liễu Y Y cuối cùng cũng hòa hoãn một chút: "Thật sao?"
"Thật, anh bảo đảm nếu một tháng mà không có tin tức gì thì từ nay anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa!", Tôn Hàn vô cùng quả quyết.
Đối với Hạ Hạ, anh sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
"Được, chỉ cần anh tìm con gái cho tôi thì tôi sẽ tha thứ chuyện năm đó anh làm!", Liễu Y Y hít sâu một hơi, nói.
Tìm được Hạ Hạ là tâm nguyện lớn lao nhất của cô. Chỉ cần tâm nguyện này được hoàn thành, thù hận gì cô cũng có thể bỏ qua hết.
"Được!"
Tôn Hàn im lặng một thoáng rồi nói: "Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh ra ngoài một chuyến".
Liễu Y Y ngồi trên giường không đáp lời.
Chuyện này Liễu Y Y cũng không sai. Đổi thành bất kỳ người nào khác, biết rằng có cách cứu mẹ mình thì đều sẽ làm như vậy.
Nhưng Liễu Y Y lại bị Đường Mân bày mưu hãm hại.
Rời khỏi biệt thự, Tôn Hàn lái xe đến trụ sở chính của công ty bất động sản Thịnh Hạ, sau đó đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
"Cậu chủ, chuyện nhà họ Đường...", Từ Khang Niên đi ra đón anh.
"Bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ điều gì về nhà họ Đường. Người đâu?", sắc mặt Tôn Hàn đanh lại.