“Đúng đấy anh rể, chị em yêu anh thật lòng mà. Chuyện hôm nay bỏ qua đi, là con tiện nhân Hồ Kiều đã quyến rũ anh, em với chị có thể hiểu được mà. Hay… hai anh chị kiếm thời gian đi tái hôn đi, gia đình mình vẫn chào đón anh!”
Trần Thiếu Văn tỏ vẻ rất chân thành như thể đã nghĩ thông suốt, bạn gái chỉ như quần áo, còn anh rể thì phải quan trọng hơn.
Lệ Lận khi có tiền đương nhiên phải khác trước rồi.
Nhưng nếu khi vừa ra tù, Lệ Lận đã quay về Thiên Cửu Môn sống những ngày tháng hô mưa gọi gió ngay thì sao gặp và lấy Trần Tiểu Thi được?
Lệ Lận ở huyện Ôn và Lận soái ở Thiên Cửu Môn là hai người hoàn toàn khác nhau.
Đến nước này thì Lệ Lận cũng buông xuôi rồi.
“Cậu cố mà đối xử tốt với Hồ Kiều Đi. Còn chúng ta, Trần Tiểu Thi này, bố mẹ cô chẳng thích cô làm gái bao còn gì, lên tỉnh đi, tôi sẽ biến mong muốn của bố mẹ cô thành hiện thực”.
“Xì! Trần Thiếu Văn tôi có đến nỗi nào đâu mà phải cưới cái loại rẻ rách chứ?”
Thấy Lệ Lận vẫn cứng đầu, Trần Thiếu Văn lập tức quay ngoắt thái độ. Hồ Kiều đã lên giường với Lệ Lận rồi thì cậu ta còn phí năm trăm nghìn tiền sính lễ cưới về làm gì nữa? Tự rước thêm phiền phức cho mình chắc!
Trần Thiếu Văn cậu ta đâu đến mức rẻ rúng như vậy!
“Thế à? Tôi đã đồng ý lo tiền sính lễ cho cậu rồi còn gì, nếu cậu không lấy cô ta thì tự bỏ tiền túi ra mà cưới người khác, nhưng vấn đề là cậu có tiền không?”
“Trần Thiếu Văn, từ nhỏ đến lớn, cậu đã kiếm ra được đồng nào chưa?”, Lệ Lận châm chọc.
Trần Thiếu Văn lập tức cứng họng.
Lệ Lận sẽ lo hết tiền sính lễ ư?
Cậu ta có thể cưới Hồ Kiều mà không mất một đồng nào sao?
Theo lý mà nói thì không một gã đàn ông nào chịu được sự sỉ nhục này, tuy nhiên Trần Thiếu Văn làm gì có tiền cưới vợ đâu.
Cậu ta bắt đầu do dự xem có nên lấy Hồ Kiều hay không.
“Bye”.
Lệ Lận thờ ơ liếc nhìn Trần Tiểu Thi một cái rồi quay người đi thẳng.
Vài phút sau.
Lệ Lận đã đi xuống bên dưới, sau đó ngửa cổ lên hít thở sâu.
“Lệ ca, giờ phải làm sao?”
Sau khi chạy đi mất, Hồ Kiều vẫn chưa đi xa, mà trốn bên ngoài khách sạn.
“Nếu Trần Thiếu Văn muốn lấy cô thì cô cứ đồng ý, còn nếu cô vừa không muốn lấy cậu ta, vừa muốn có được tiền và xe của tôi thì chỉ còn cách khiến cậu ta không lấy cô nữa”.
Lệ Lận lạnh giọng nói câu đó xong thì không để ý đến Hồ Kiều nữa.
Loại phụ nữ có thể làm mọi chuyện vì tiền mà còn muốn có được tình cảm của anh ta ư?
Chẳng mấy chốc, Lệ Lận đã đi đến chỗ để xe, Tôn Hàn đang ngồi chờ sẵn trên đó rồi.
“Chuẩn bị đi rồi à?”, Lệ Lận hỏi.