Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Khai Phú còn nghĩ Tôn Hàn sẽ mang ơn khi ông ta nói như vậy.  

 

Một tên tội phạm cưỡng bức nào dễ tìm được việc tốt.  

 

“Tôn Hàn đang tự làm ăn, không phiền bác cả đâu ạ!”, lúc này, Dương Dung mới lên tiếng.  

 

Người khác thì không biết, chứ người mẹ nuôi như bà ta thì biết rất rõ, bây giờ Tôn Hàn mới là ông chủ thực sự. Có thể anh không có nhiều tiền mặt do đang cần góp vốn đầu tư, nhưng chắc chắn giàu hơn gia đình chồng chưa cưới của Diệp Tô.  

 

Sao lại cần một công việc bé nhỏ ấy chứ?  

 

“Làm ăn à, không nói thì bác cũng quên mất, trước đây Tôn Hàn không học nhiều nhưng cũng từng làm ông chủ. Vậy Tôn Hàn này, bây giờ việc làm ăn của cháu thế nào rồi?”, Dương Khai Phú bèn hỏi với vẻ bán tín bán nghi. Tôn Hàn chỉ mới ra tù thôi, có thể làm ăn được gì nên hồn kia chứ.  

 

“Bác cả à, việc kinh doanh nhỏ của cháu không đáng nhắc đến đâu ạ, nói ra chỉ khiến bác chê cười”, Tôn Hàn không có ý khoe ra, hơn nữa nói với những người này cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên bèn trả lời thuận theo ý họ.  

 

Ngay cả bản thân Tôn Hàn cũng nói thế, nên những người kia lại càng chắc chắn chuyện làm ăn của Tôn Hàn chẳng ra làm sao, ánh mắt cũng toát ra vẻ khinh bỉ.  

 

Có khi là bày sạp bán hàng rong cũng nên.  

 

“Lớn hay nhỏ thì cậu cũng là dân làm ăn mà! Người ta có câu ‘tiếp thu ý kiến quần chúng’, hay là cậu nói ra để mọi người cùng nhau đóng góp ý kiến, vạch ra kế hoạch tương lai cho cậu đi”, đúng lúc này, một người bỗng cất giọng chế giễu.  

 

Người này là con trai cả của Dương Khai Phú, sống chẳng ra làm sao, toàn ăn bám bố mẹ.  

 

Có lẽ vì nguyên nhân này nên mới muốn tìm cảm giác vượt trội khi so bì với Tôn Hàn.  

 

Tôn Hàn cũng không nổi giận, chỉ nhẹ nhàng bảo, “Không cần đâu, chỉ là kinh doanh nhỏ thôi, không đáng nhắc đến”.  

 

“Hầy, Tôn Hàn à, cứ nói đi, có mất miếng thịt nào đâu, mọi người thấy có đúng không nào?”, nhưng người con trai cả của Dương Khai Phú vẫn không buông tha anh.  

 

“Đúng rồi, nếu chuyện làm ăn của cậu thuận lợi, biết đâu Thế Văn có thể giới thiệu mối quan hệ cho cậu đấy!”  

 

“Thì đó, nói ra cũng có sao đâu?”  

 

Những người còn lại cũng nhất quyết gặng hỏi.  

 

“Bác cả à, vừa nãy mọi người bảo Thẩm Tri Thu sẽ tham gia lễ cưới của chị Diệp Tô, là thật sao ạ?”, lúc này, Từ Tiểu Bân chợt lên tiếng cắt ngang.  

 

Thật ra Từ Tiểu Bân cũng chẳng muốn nói giúp Tôn Hàn, nhưng chuyện kinh doanh của Tôn Hàn thực sự rất lớn, ngay cả công ty bất động sản Thịnh Hạ ở Giang Châu mà Tôn Hàn cũng có cổ phần. Nếu anh thực sự nói ra, mấy người kia chỉ còn biết tự thẹn không bằng.  

 

Chuyện này chẳng can hệ gì đến Từ Tiểu Bân, nhưng vấn đề là nhỡ nó ảnh hưởng đến chuyện đám người Dương Khai Phú đầu tư nguyên thạch thì rắc rối to.  

 

Hơn nữa, Từ Tiểu Bân cũng chưa từng gặp ngôi sao trên truyền hình. Nếu Thẩm Tri Thu thực sự tham gia hôn lễ của Diệp Tô và Hàn Thế Văn, vậy thì cậu ta có hứng thú lắm.  

 

“Thật đấy! Thẩm Tri Thu sẽ đến dự, còn lên sân khấu chúc mừng hôn lễ của Diệp Tô và anh rể cháu cơ!”, Dương Khai Phú đắc ý nói.  

 

“Ra là thế ạ, vậy bác cả à, thật ra cháu cũng là người hâm mộ của Thẩm Tri Thu, có thể sắp xếp…”  

 

Thấy Từ Tiểu Bân vừa xoa tay vừa cười nói, ai nấy đều hiểu Từ Tiểu Bân muốn họ sắp xếp cho cậu ta trò chuyện đôi câu với Thẩm Tri Thu.  

 

Hiểu thì hiểu đấy, nhưng bọn họ đều khịt mũi khinh thường.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK