Cuộc đối thoại của hai người bị gián đoạn, Tôn Hàn cũng bắt đầu chăm chú xem phim chụp CT, so sánh theo các mốc thời gian.
"Bạn cháu là bác sĩ chứ cháu đâu phải là bác sĩ, cháu nhìn có hiểu không?"
Cố Hải Hà sau khi biết Tôn Hàn có mưu đồ bất chính với con gái mình thì đã không còn khách sáo nữa.
"Bố, sao bố lại nói như vậy!", Cố Đình liền nói.
Cố Hải Hà nhướng mày: "Bố cứ nói thế đấy, không thích nghe thì đừng có nghe! Cửa ở bên kia, cậu ta có thể tự đi!"
"Chẳng lẽ bố nói không đúng sao? Con đừng nhìn Tôn Hàn xem chăm chú thế mà nhầm, không biết còn tưởng cậu ta là bác sĩ chuyên nghiệp đấy! Vấn đề là Tôn Hàn biết chữa bệnh không? Trên cơ thể người có bao nhiêu cái xương cậu ta có biết không?"
Cố Đình không hiểu hôm nay bố mình bị làm sao. Cô ấy sợ Tôn Hàn tức giận nên vội vàng nói với Tôn Hàn: "Anh Hàn, hôm nay bố em làm sao ấy, anh đừng trách nhé!"
"Bố không làm sao cả..."
Tôn Hàn đột nhiên ngẩng đầu, anh đang cầm tờ chụp CT gần đây nhất, hỏi: "Có phải bác sĩ nói, nếu trong vòng nửa năm chú không tiến hành phẫu thuật cột sống thì sau này sẽ không thể nào đứng lên được nữa đúng không?"
"...."
Hai bố con vô cùng ngạc nhiên.
Hóa ra Tôn Hàn xem hiểu những thứ đó.
Không chỉ xem hiểu mà hơn nữa còn rất chuyên nghiệp.
Người bình thường sao có thể xem hiểu phim chụp CT, hơn nữa còn có thể đoán được lời chẩn đoán của bác sĩ.
Lúc bác sĩ nói như vậy không hề có chút gì giấu diếm với Cố Hải Hà, thế nên ông ấy cũng biết.
Có câu nói này, Cố Hải Hà cũng không thể nào nói Tôn Hàn không hiểu mà giả vờ hiểu nữa.
"Đúng vậy, anh Hàn à, bác sĩ Hồ nói rằng với tình trạng của bố em, xương cột sống đã định hình tương đối rồi. Nếu như để muộn quá thì có muốn làm phẫu thuật tái tạo cột sống cũng đã quá muộn".
"Nhưng lúc đó số xương bị gãy của bố em quá nhiều, số xương nhân tạo cần dùng cũng rất nhiều, giá cả cũng đắt đỏ. Hơn nữa tình trạng của bố em khá phức tạp, thế nên bác sĩ đã tư vấn cho tình trạng của bố em, thêm cả chi phí hồi phục sau phẫu thuật thì đúng là một cái giá trên trời!"
"Thế nên..."
Thế nên họ không có đủ số tiền này.
"Cùng lắm thì bố ngồi xe lăn cả đời, dù sao thì bố cũng không sống được mấy năm nữa, bố không quan tâm đâu!". Lúc này Cố Hải Hà khăng khăng cố chấp như một ông già gàn dở.
"Bố, bố nói linh tinh cái gì vậy!"
"Chú Cố, năm nay chú chưa đến năm mươi đúng không, không có bệnh tật hay tai nạn gì thì có thể sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, thực ra chú có thể không quan tâm đến điều này. Nhưng mà..."