“Không có gì, cô Tôn là trưởng nữ của nhà họ Tôn, còn tôi chẳng là gì cả nên không dám leo cao”, Tôn Hàn tự giễu nói.
Tôn Đào lắc đầu rồi không nhiều lời nữa, vì cô ta thấy Tôn Hàn nói đúng.
Nhà họ Tôn ở Thượng Kinh đúng là một gia tộc lớn.
“Cô Tôn, sao cô lại ngồi đây! Chúng tôi đã xếp chỗ cho cô ở hàng ghế phía trên rồi”.
Cố Vân Đào vừa đi vào đã nhanh chóng chạy tới chỗ Tôn Đào ngay rồi xu nịnh nói.
Lúc nhìn thấy Bạch Cần và Tôn Hàn, anh ta lại tỏ vẻ coi thường ngay: “Oa, đến thật này! Có cô Tôn ở đây rồi, Tôn Hàn, chắc anh không thể lấy lại nhà cho Bạch Cần được đâu!”
“Cố Vân Đào, tôi ngồi đây ổn rồi, cậu cứ đi làm việc của mình đi. Tôi đến đấu giá nhà đất nên chỗ ngồi không quan trọng lắm đâu”.
Cảm thấy thái độ của Cố Vân Đào dành cho Tôn Hàn và Bạch Cần không được hoà nhã, Tôn Đào lập tức lên tiếng, coi như hoá giải sự lúng túng.
“Được, vậy cô Tôn cứ ngồi đây, có gì thì cứ ới tôi một tiếng là được”.
Cố Vân Đào lại liếc Tôn Hàn và Bạch Cần một cái rồi mời rời đi.
“Cậu quen Cố Vân Đào à? Mà hình như hai người có mâu thuẫn gì với nhau đúng không?”, Tôn Đào tò mò hỏi.
Tôn Hàn suy nghĩ rồi đáp: “Căn nhà mà Cố Vân Đào định bán đấu giá là nhà của Bạch Cần”.
“Ra là vậy…”
Tôn Đào trầm mặc một lát rồi đoán ra ngay: “Tôi biết rồi, ra cô là con gái của Bạch Hạc Sinh!”
Bạch Cần khẽ gật đầu.
“Dù Bạch Hạc Sinh không phải một nhân vật tai to mặt lớn, nhưng cũng coi như có chút thành tựu trong ngành. Nhưng tiếc là một nơi như Thượng Kinh không thiếu các nhân vật như ông ấy, năm nào cũng có rất nhiều người như vậy nổi lên ở đây”.
“Tiếc quá, ngôi nhà vốn thuộc về cô giờ lại sắp thành của người khác rồi”, Tôn Đào hờ hững nói.
Còn mấy câu kiểu như tôi sẽ mua lại rồi tặng cho cô thì đương nhiên Tôn Đào sẽ không nói rồi.
Cô ta không hào phóng đến mức đó!
Tôn Đào nghĩ đến chuyện gì đó, có lẽ ngay từ đầu cô ta đã định hỏi rồi, chẳng qua chưa có cơ hội thôi.
“Tôn Hàn, cậu đã nghe nói về bệnh tình của Liễu Thị Long chưa?”
Tôn Đào khẽ gật gù như đã đoán ra điều gì đó rồi tuỳ ý đáp: “Rồi, suýt nữa ông cụ đã không qua khỏi ở bệnh viện số Một, nhưng đã cấp cứu được rồi”.
“Ừm, tôi nghe nói là nhờ được một người thanh niên chữa trị đấy. Nói ra kể cũng lạ, người đó không phải bác sĩ đâu, tôi rất tò mò muốn biết đấy là ai. Tôn Hàn, cậu thân cận với Liễu Phương Phương như vậy, có biết gì không?”
Sau hàng loạt câu nói quanh co, cuối cùng Tôn Đào đã hỏi vào chuyện chính.
Cô ta đang muốn nghe ngóng xem người thanh niên đã chữa khỏi bệnh cho Liễu Thị Long là ai!
Đến Tôn Đào còn muốn hỏi dò, đủ thấy nhà họ Liễu giữ kín như bưng chuyện này đến mức nào!