Lúc này, cả Chu Giang và Giang Lệ đều đang ở đây.
Trông thấy Tôn Hàn, Giang Lệ cười híp mắt đi tới: “Nếu cậu không gọi cho tôi thì tôi cũng không biết cậu đã đến Thượng Kinh rồi. Mới đấy mà đã mấy tháng rồi nhỉ!”
“Nếu không gọi cho ông cuộc điện thoại đó là tôi bị người ta đánh cho tàn phế rồi đấy! Thật ra tôi cũng ngạc nhiên lắm, không ngờ ông Giang lại giúp tôi”, Tôn Hàn thờ ơ đáp.
Hôm Trương Dương Phi tới tìm anh gây sự, Tôn Hàn chỉ còn cách dùng lời ăn tiếng nói để thoát thân thôi, chứ bao nhiêu bản lĩnh đánh đấm của anh đều tan biến hết sau trận đấu với Giang Lệ rồi, giờ có muốn đánh nhau cũng không được nữa.
Cách duy nhất là tìm người lên tiếng giúp.
Trong số những người Tôn Hàn quen ở Thượng Kinh thì chỉ có Giang Lệ là có bản lĩnh này.
Đúng là buồn cười, khi ở Tây Nam thì hai người họ đánh nhau thừa sống thiếu chết.
Nhưng khi đến Thượng Kinh thì Tôn Hàn lại phải nhờ Giang Lệ giúp.
“Tiện tay thôi ấy mà, ngồi xuống nói chuyện đi. Chu Giang, rót cho Tôn Hàn tách trà!”
“Vâng!”
Hai người ngồi xuống xong, Giang Lệ vô cùng hiếu kỳ nhìn Tôn Hàn: “Tôi rời khỏi Tây Nam không lâu thì nghe nói cậu đã nhường vị trí cho Thẩm Vấn, còn mình thì lặn mất tăm hơi. Khi ấy, tôi còn tưởng hay cậu tới Thượng Kinh thật rồi? Không ngờ tôi đoán đúng thật”.
“Nhưng Tôn Hàn này, tôi rất tò mò, cậu bỏ vị trí công tử của Thiên Cửu Môn cho người ta rồi chạy đến Thượng Kinh làm gì?”
Ở Tây Nam, Tôn Hàn có thể hô mưa gọi gió.
Nhưng đến Thượng Kinh rồi thì không còn Thiên Cửu Môn chống lưng nữa, anh sẽ không có chút nền móng nào.
Hơn nữa, sau trận đấu kia, Tôn Hàn không thể đánh đấm được nữa nên giờ chỉ là một người bình thường thôi.
“Chuyện cá nhân ấy mà. À, chuyện Trương Dương Phi tìm tôi gây sự sao rồi?”, Tôn Hàn lảng tránh chuyện cá nhân rồi hỏi sang vấn đề quan trọng hơn.
“Tại Liễu Phương Phương muốn bảo vệ chồng sắp cưới của mình nên mới lôi cậu ra làm bia đỡ đạn. Trương Dương Phi không có bản lĩnh lớn, trí thì nhỏ, chỉ được cái thật lòng với Liễu Phương Phương thôi”.
“Tôi đã hỏi Trương Dương Phi rồi, đại khái là chắc Liễu Phương Phương muốn Trương Dương Phi hiểu lầm là mình thích cậu, còn chuyện với Tôn Bân chỉ là do gia đình sắp đặt thôi, vì thế Trương Dương Phi sẽ dồn hết bực tức lên đầu cậu”.
“Cậu có tin không, nếu cậu để người của Trương Dương Phi đánh cho nhập viện thì kiểu gì Liễu Phương Phương cũng đến chăm sóc cậu chu đáo”.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn phì cười, gần giống dự đoán của anh rồi.
Đúng là tai bay vạ gió mà.
Nhưng có lẽ Liễu Phương Phương không biết Tôn Hàn là người như thế nào!
Nếu biết thì chắc cô ta sẽ phải kinh ngạc lắm!
“Tôi đã có lời với Trương Dương Phi rồi, cậu ta sẽ không đến gây sự với cậu nữa đâu! Nhưng nếu cậu thật sự phát triển tình cảm với Liễu Phương Phương đó thì chúng tôi không chắc đâu đấy”.
Lúc này, Chu Giang đã bưng một tách trà vào rồi nói.
Tôn Hàn gật đầu, tỏ ý đã hiểu ý của hắn.
Bọn họ đều là người có máu mặt ở Thượng Kinh, ít nhiều cũng có qua lại, hầu hết đều là người quen.
Cho nên sẽ nể mặt nhau!
Nhưng khi chạm đến giới hạn thì thể diện không còn là gì nữa.