Tôn Vượng Thịnh không nói hết ý, nhưng Liễu Thị Long vẫn có thể hiểu được.
Từ nhỏ, Tôn Hàn đã có xuất thân bần hàn nên thành tích trong tương lai bị hạn chế. Nhưng mai này thì chưa chắc, song anh không thể đạt được thành tựu sáng lạng như bố của mình được.
Quả là tiếc cho một nhân tài thật sự.
Nhưng Liễu Thị Long vẫn có vẻ mong chờ.
Nếu Tôn Hàn đã có thể làm thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn thì chắc chắn không phải người lỗ mãng.
Anh dám chạy đến công ty Ngân Trần đánh người, rồi còn đòi trao đổi hai mươi phần trăm cổ phần của công ty ấy thì kiểu gì cũng có lý do gì đó, chứ không thể là hành động bồng bột trong lúc nóng giận được.
Liễu Thị Long rất mong chờ vào sự thể hiện tiếp theo của Tôn Hàn.
Nhưng trước đó, còn một việc quan trọng hơn.
“Chỉ còn năm ngày nữa là đến hôn lễ của Từ Tiểu Bân và Phương Phương, Tôn Vượng Thịnh, rốt cuộc ông đang nghĩ gì thế?”
Liễu Thị Long không gọi là ông Tôn như mọi khi nữa, đủ thấy ông ấy bất mãn với chuyện hôn sự này đến mức nào.
Lão già này định để một tên lông bông lấy cháu gái của ông ấy ư!
Tôn Vượng Thịnh nhìn Liễu Thị Long rồi nói: “Ông muốn tôi làm gì?”
“Đương nhiên là công khai thân phận của Tôn Hàn rồi cho hai đứa nó lấy nhau rồi”, Liễu Thị Long nói như chuyện hiển nhiên.
Ông ấy không ưng Từ Tiểu Bân một chút nào cả.
Còn Tôn Hàn, tuy anh có vẻ hơi trăng hoa, trước thì Giang Hồi, nay lại thêm Thẩm Tri Thu!
Nhưng tài năng của anh đã bù lại hết các tính xấu đó.
Có mấy cậu ấm nào ở Thượng Kinh mà không trăng hoa?
Thậm chí ngay đến ông ấy và Tôn Vượng Thịnh khi còn trẻ cũng có giữ được mình đâu? Loại chuyện này chơi lắm cũng nhàm nên không phải lo.
“Tôi sẽ suy nghĩ, ông đừng lo!”
Tôn Vượng Thịnh suy nghĩ với vẻ nghiêm túc.
“Tuỳ ông, nhưng nếu để Từ Tiểu Bân lấy Phương Phương thì giao tình bao năm qua của chúng ta chấm hết!”
Đèn vừa sáng, tại quán bar Quỷ Hoả.
Trong phòng làm việc.
Giang Lệ cau mày nhìn Tôn Hàn với vẻ chán nản.
Trước đó, ông ta đang phấn khởi vì đã tìm được Tôn Hàn thế vào vị trí của Chu Giang, trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử.
Tập đoàn hụt vốn sáu mươi tỷ mà vào tay Tôn Hàn cái là êm xuôi ngay, nếu Giang Lệ phải giải quyết chuyện phiền phức này thì chưa chắc đã xử lý được.
Nhưng giờ thì ông ta lại phải đau đầu rồi.
Tôn Hàn lại đi chọc giận Lạc Văn Thư.
Chuyện này… Anh gây sự với ai còn được, kể cả là Tôn Khải Thành thì Giang Lệ cũng có thể ra mặt nói đỡ cho anh.
Nhưng Lạc Văn Thư lại là bạn thuở nhỏ của Giang Lệ.
Dù Giang Lệ không thân với Lạc Văn Thư như với Chu Giang, nhưng từ nhỏ họ đã không có mâu thuẫn gì, luôn hoà nhã với nhau.
Giờ thì hay rồi, đụng độ rồi đây.
“Tôn Hàn, hay tôi chủ động hẹn Lạc Văn Thư ra rồi kết thúc chuyện này nhé. Nếu Thiên Tử còn tiền thì không sao, cổ phẩn của Ngân Trần bán cho ai chẳng được, bán cho chúng ta thì cũng vậy thôi, đằng này cậu lại đòi đổi cổ phần… như thế thì ức hiếp người ta quá!”
“Tôn Hàn, cậu cũng phải hiểu cho tôi và Giang Lệ, Lạc Văn Thư không phải ai xa lạ, anh ta là bạn học của chúng tôi, giờ mà làm vậy thì sao nhìn mặt nhau được nữa”.
Chu Giang trầm ngâm một lát rồi nói với vẻ sâu xa, mong có thể giải quyết được chuyện này.
Lạc Văn Thư vốn là bạn chơi chung với bọn họ, hơn nữa rõ ràng trong chuyện này, Tôn Hàn là người sai.
Lấy cổ phần của Thiên Tử ra để đổi lấy cổ phần của Ngân Trần, chuyện như thế mà anh cũng dám làm.
Tốt nhất là có thể giải quyết trong êm đẹp.
Chu Giang cũng tin nếu Tôn Hàn từ bỏ ý định trao đổi cổ phần thì Lạc Văn Thư cũng sẽ nể mặt.
Giang Lệ nhìn Tôn Hàn, chờ câu trả lời của anh.
Lúc này, Tôn Hàn đang cầm một điếu thuốc, anh từ tốn nói: “Ừ thì bắt nạt người khác! Nhưng hiện giờ, tập đoàn Thiên Tử đang rất khó khăn, tôi phải nghĩ ra cách gì đó chứ? Cả hai anh đều thấy tôi làm vậy là lấy danh nghĩa công ty để trả thù riêng, dù cũng có phần đúng, nhưng chắc chắn không phải nguyên nhân chính”.
“Hiện giờ, các hạng mục kinh doanh từ nhỏ tới lớn của Thiên Tử đều có vấn đề, chưa bàn đến cả trăm tỷ vay của ngân hàng, riêng tiền lãi hàng tháng thôi chúng ta cũng phải đau đầu rồi. Dù tôi đã bù được sáu mươi tỷ cho tháng này, nhưng còn tháng sau thì sao?”
Nghe thấy vậy, Giang Lệ và Chu Giang đều rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, sau chuyến đánh Tây Nam thất bại, tập đoàn Thiên Tử đang rất hỗn loạn.
Nếu không vì vậy thì Giang Lệ cũng không cần nhờ Tôn Hàn đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, để thay đổi cục diện hiện tại cho tập đoàn.
Nếu Thiên Tử không vực dậy được sau cú ngã này thì chắc sẽ không bao giờ có thể phát triển được nữa.
Điều này có nghĩa là, nếu trong vài tháng tới, tình hình kinh doanh của tập đoàn không chuyển biến tốt, thì chỉ còn cách chấp nhận hi sinh, bán sản nghiệp đổi lấy tiền để trả nợ thôi.
Nhưng nếu phải làm vậy thì giá trị và cổ phiếu của tập đoàn sẽ rớt giá thê thảm, khéo tập đoàn còn mất cả nửa giá trị.
Đến lúc đó, họ còn lại gì đây?
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc Tôn Hàn muốn thu mua công ty Ngân Trần chứ?
“Tôi đã thu thập thông tin về Ngân Trần, riêng năm nay họ đã có rất nhiều hạng mục lớn, hơn nữa còn kiếm lời rất tốt, một tháng thu về không biết bao nhiêu là tiền, ít nhất trong năm nay là vậy”.
“Nếu chúng ta đổi cổ phần của Thiên Tử lấy cổ phần của Ngân Trần sẽ có ba lợi ích. Thứ nhất, nhà họ Lạc là gia tộc thương nghiệp đếm trên đầu ngón tay của Thượng Kinh. Một khi Lạc Văn Thư có cổ phần của Thiên Tử, thì mai này công ty chúng ta sẽ liên quan đến việc kinh doanh của nhà họ Lạc, và có thể sẽ nhận được ưu thế vượt trội”.
“Thứ hai, vào lúc cấp bách, chúng ta có thể dùng hai mươi phần trăm cổ phần của Ngân Trần để thế chấp cho ngân hàng, sau đó vay được thêm khoảng năm mươi tỷ, có khoản tiền ấy rồi thì Thiên Tử sẽ dễ dàng vượt qua giai đoạn khó khăn này hơn”.
“Lợi ích thứ ba thì nhỏ hơn một chút, đó là chúng ta có thể kiếm được khoảng bốn, năm tỷ hoa hồng từ hai mươi phần trăm cổ phần ấy trong năm nay”.
Tôn Hàn trần thuật lại một lèo các lợi ích.
Đến Giang Lệ cũng phải dao động.
Theo cách nói của Tôn Hàn, nếu họ lấy được cổ phần của Ngân Trần thì áp lực kinh tế của tập đoàn Thiên tử sẽ giảm đi nhiều.
Đương nhiên đây chỉ là kế hoạch bước đầu của Tôn Hàn, đó là tìm một công ty có thực lực để trao đổi cổ phần, từ đó đạt được lợi ích mà mình mong muốn, và Ngân Trần chính là sự lựa chọn của anh.
Tuy nhiên, anh làm vậy cũng có liên quan đến Thẩm Tri Thu.
Còn với Giang Lệ thì cứ có lợi ích là được, đối tác nào cũng như nhau thôi.
Vậy đề là Lạc Văn Thư có được gì từ vụ hợp tác này không?
“Ừ thì… hợp lý đấy, nhưng nếu Lạc Văn Thư không đồng ý thì sao chúng ta ép được?”
Giang Lệ lên tiếng.
Ông ta nói vậy chứng tỏ đã dao động.
Nếu Lạc Văn Thư là người dễ bị uy hiếp như vậy thì Ngân Trần đã đổi chủ lâu rồi.
“Chỉ cần anh Giang có thể bỏ qua vấn đề giao tình với Lạc Văn Thư, thì tôi sẽ có cách giải quyết! Kiểu gì Lạc Văn Thư cũng phải đồng ý!”
Song, Tôn Hàn lại khẳng định một cách đầy tự tin.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK