Trong đầu Tôn Hàn đã biết rõ đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi lại cho chắc.
“Ừm, chủ tịch tập đoàn hiện giờ là tôi, còn CEO đã đổi thành Tôn Khải Thành. Nhưng thật ra cả tôi và hắn đều không làm gì cả, nói cách khác thì hai bên ngầm thoả thuận với nhau sẽ không chủ động ra mặt khống chế cục diện”.
“Cho nên người phụ trách chính của tập đoàn là tổng giám đốc và hai phó tổng giám đốc”.
“Một trong hai phó tổng giám đốc kia mới về nước nhưng cũng không đơn giản đâu, người còn lại thì được Tôn Khải Thành cài cắm trong tập đoàn lâu rồi, nhưng bao lâu nay không hề lộ ra. Mãi tới đợt tôi đánh chiếm phía Nam thì người đó mới nổi lên, chứ không ngấm ngầm hành động nữa”.
“Nếu tôi không chọn được một người có tài làm tổng giám đốc thì e không chơi lại với họ được mất”.
Ai chứ riêng Tôn Hàn thì Giang Lệ rất tin tưởng!
Công tử của Thiên Cửu Môn đã chèo chống cả một tập đoàn sánh ngang với Thiên Tử như Cửu Thành thì sao không đảm nhiệm được chức vụ tổng giám đốc chứ.
Xét về một góc độ nào đó, Tôn Hàn còn thích hợp với vị trí này hơn cả Chu Giang.
“Để tôi suy nghĩ đã”.
Chuyện này khá lằng nhằng nên Tôn Hàn chưa thể đồng ý ngay được.
Đừng nghĩ vị trí tổng giám đốc này là đơn giản, trọng trách không hề nhẹ đâu.
Người từng ngồi vào cái ghế này là Chu Giang đã được coi là một trợ thủ đắc lực của Giang Lệ đó.
Một khi Tôn Hàn tiếp quản vị trí này, thì dù sự thật là gì thì người ngoài đều sẽ nghĩ như vậy.
Đây là một việc không thể chấp nhận được với Thiên Cửu Môn.
Dù phong ba đã hết, nhưng suýt nữa Giang Lệ đã đánh cho Thiên Cửu Môn sụp đổ.
Thêm ân oán nhiều năm giữa hai bên thì họ đúng là kẻ thù không đội trời chung.
Dù Tôn Hàn đã từ chức công tử của Thiên Cửu Môn, nhưng vị trí của anh trong lòng các thành viên cũ vẫn vậy.
Giờ mà anh đồng ý làm tổng giám đốc của Thiên Tử thì có khác nào phản bội lại môn phái cũ đâu.
Thậm chí nhiều người sẽ nghĩ Tôn Hàn vong ân bội nghĩa, quên luôn cả lý do mà Phó Văn Húc chết.
Đúng là tệ hại!
Còn lợi ích thì chẳng thấy đâu.