Lúc này, Liễu Y Y nhớ tới một chuyện, hình như Tôn Hàn nói đúng rồi, hợp tác có rất nhiều cách, trong đó tâng bốc nịnh bợ nhau là cách hạ đẳng nhất.
Nếu Y Minh Nguyệt đã trở thành thương hiệu nổi tiếng và quen thuộc trong nước, khéo Lâm Đề và cả bố anh ta còn phải đến xin cô hợp tác.
Nếu bây giờ, Liễu Y Y mà đồng ý nhượng tám mươi phần trăm tổng lãi xuất cho Lâm Đề thì chức danh tổng giám đốc của cô chỉ để làm cảnh rồi.
“Ha ha, khí phách đấy! Được thôi, sau này chắc chắn chuỗi cửa hàng Tô Lan sẽ không hợp với một thương hiệu vứt đi như Y Minh Nguyệt. Nhưng Liễu Y Y này, cô tưởng sự việc chỉ đơn giản vậy thôi sao? Cô nhầm rồi, không chỉ có chuỗi cửa hàng nhà tôi đâu, mà bạn bè trong ngành của chúng tôi cũng sẽ không hợp tác với cô”.
“Các chú ơi, tổng giám đốc Liễu không chào đón mình đâu, về thôi”.
Lâm Đề vừa lên tiếng thì đã có liên tiếp bảy, tám người đứng dậy hưởng ứng.
Dù họ không nói gì, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, đó là cùng một chiến tuyến với Tô Lan.
Phương Minh Nguyệt vừa liếc nhìn những người đó xong đã méo mặt: “Đều là các ông chủ có qua lại làm ăn mật thiết với Tô Lan nên họ không thể đắc tội với Lâm Đề!”
“Dù đám người này bỏ đi cũng không có ảnh hưởng quá nhiều, nhưng buổi tiệc hợp tác hôm nay sẽ trở thành trò cười mất”.
Tôn Hàn chỉ khẽ gật đầu, làm cho Phương Minh Nguyệt không thể đoán được ý anh.
Liễu Y Y ở trên sân khấu cũng bắt đầu có vẻ lúng túng.
Còn Lâm Đề thì dương dương đắc ý.
“Liễu Y Y, học đòi người ta làm ăn như cô đúng là chỉ thêm mất mặt! Nói thật nhớ, nếu không thấy cô có vài phần nhan sắc, tôi còn chẳng thèm nói chuyện với cô đâu! Nhãn hiệu Y Minh Nguyệt cái gì, chỉ là trò cười trong vụ hợp tác của hai công ty mà thôi”.
Sau khi không tiếc lời chế nhạo Liễu Y Y xong, Lâm Đề chợt nhìn về phía Tôn Hàn rồi đắc ý nói: “Chẳng phải có người bảo sẽ lấy được các quầy hàng ở sáu tỉnh Tây Nam cho Liễu Y Y à? Sao giờ không lên tiếng đi? Hay sợ đứng lên lại mất hết thể diện?”
Người nào đó mà Lâm Đề nhắc đến chính là Tôn Hàn.
Phương Minh Nguyệt cũng nhận ra điều này nên định đứng lên phản bác.
Nhưng, Tôn Hàn lại giơ tay ngăn cản.
Ngay sau đó, anh đã đứng dậy trước ánh nhìn của tất cả mọi người, anh chỉnh trang lại quần áo rồi cố ý hỏi lại: “Anh đang nói tôi đúng không?”
Lâm Đề nhìn thẳng đáp: “Không thì ai vào đây nữa? Anh Tôn, làm người mà không có tài cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được ba hoa khoác lác, bị vạch trần rồi thì sẽ ê chề lắm”.
“Ha ha!”