Nếu không nể mặt Liễu Phương Phương, anh muốn đứng dậy đi về luôn rồi.
Ở lại đây chỉ khiến anh thấy mất thời gian.
May là Diệp Tiên Duyệt vẫn còn biết chừng mực, lập tức phát hiện Tôn Hàn có vẻ không vui nên đã mở nhạc lên ngay, để mọi người tiếp tục ăn chơi.
Còn anh ta và Tôn Hàn lại đi ra hàng ghế khá yên tĩnh ở bên ngoài để trò chuyện.
“Tính cách của em trai anh là vậy đó, cậu đừng để bụng nhé!”
Diệp Tiên Duyệt nhận lỗI thay.
Tôn Hàn cười nói: “Em không để bụng đâu, nhưng em đã hiểu vì sao bố các anh lại đuổi anh ấy ra khỏi Ma Đô, còn giữ anh ở lại rồi”.
Hả!
Diệp Tiên Duyệt không biết phải trả lời ra sao, Tôn Hàn nói vậy khiến anh có cảm giác như không có trâu bắt chó đi cày vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh ta cũng có tài phết chứ đùa.
“Nói thật nha em rể, anh nghe nói một mình cậu đang giữ điều điều hành tập đoàn Thiên Tử khổng lồ đúng không? Đúng là tuổi trẻ tài cao đấy! Anh thì chịu, sắp ba mươi đến nơi rồi mà chưa được tích sự gì! Hay lần này cậu về Thượng Kinh, cậu bảo với bố anh cho anh đi cùng đến đó rèn luyện vài ba năm, được không?”
“Nói thật chứ, anh chán ở cái đất Ma Đô này lắm rồi!”
“Cậu không biết, mỗi khi anh định làm việc đàng hoàng gì đó, lại có đám bạn xấu nhảy ra rủ đi chơi”.
“Anh đã bảo không đi rồi, nhưng chỉ được một hai lần thôi, vì bọn nó toàn con nhà quan chức nên không nể mặt không được”.
“Mà đi thì lại mất việc, còn làm ăn gì nữa”.
Không biết vì rảnh rỗi quá hay gì mà Diệp Tiên Duyệt bắt đầu kể khổ.
Còn Tôn Hàn thì cũng chỉ hiểu được đại khái.
Nếu ý chí của Diệp Tiên Duyệt kiên định hơn một chút thì đã không như vậy rồi.
Vì cũng có phải chuyện lớn gì đâu.
“Anh tự nói với bố anh đi, nếu bác ấy đồng ý thì anh cứ đến Thượng Kinh với em xem sao”.
“Đương nhiên đến Thượng Kin rồi thì anh không được ăn chơi nhảy múa như ở Ma Đô đâu! Nếu không làm được việc ở đó thì em sẽ đuổi anh ngay đấy”.
Tôn Hàn nói.
Anh cứ nói vậy, còn Diệp Tiên Duyệt có đồng ý đi hay không thì tuỳ.
Nhưng nếu anh ta thật lòng muốn đến Thượng Kinh để rèn luyện thì anh cũng không ngại cho cơ hội.
Còn có thể ở lại đó hay không thì phụ thuộc hết vào Diệp Tiên Duyệt.
Đương nhiên nếu Diệp Tiên Duyệt không đồng ý thì không còn gì để bàn nữa.
“Đương nhiên rồi”.