"Không có gì, đỡ tôi đi!"
Lúc này Trương Dương Phi cũng ý thức được mình không thể làm gì với Liễu Phương Phương được nữa.
Báo cảnh sát sao?
Dám bỏ thuốc cháu gái của Liễu Thị Long, cháu dâu của Tôn Vượng Thịnh, tự tìm đường chết cũng chỉ thế này thôi!
Nếu báo cảnh sát thì sẽ chỉ khiến mọi chuyện rắc rối tới nỗi nhà anh ta không thể bảo vệ anh ta được nữa.
Bảo vệ của khách sạn biết Trương Dương Phi nhưng lại không biết Tôn Hàn.
Thấy Trương Dương Phi nói như vậy, hơn nữa họ cũng chú ý có một người phụ nữ nằm trên giường, thế nên cũng hiểu đại khái có chuyện gì. Họ liền thuận theo ý của Trương Dương Phi, đưa anh ta đi.
Còn Tôn Hàn và Trần Cửu thì họ không dám quản.
Những người ở tầng lớp trên đánh nhau, mấy người bảo vệ cỏn con như họ có thể làm gì?
Trần Cửu đứng canh ở ngoài cửa.
Tôn Hàn ôm Liễu Phương Phương lên, sau đó đưa vào trong bồn tắm xả nước lạnh. Anh còn xoa bóp mấy huyệt đạo trên người cô ta.
"May là không phải lúc trước, nếu không tôi cũng không biết nên cứu cô như thế nào!", Tôn Hàn tự giễu.
Sáu năm trước, Lâm Hạo bỏ thuốc Liễu Y Y. Lúc đó Tôn Hàn nào có biết Y thuật, thế nên trong tình huống bất đắc dĩ đã lên giường với Liễu Y Y.
Mà bây giờ những thứ thuốc thế này đã chẳng còn chút khó khăn nào với anh, thế nên tất nhiên không cần phải làm thế.
Một tiếng trôi qua, Liễu Phương Phương mới dần tỉnh táo lại.
Cô ta lập tức nhìn mình, hai tay ôm lấy ngực.
"Xem ra cô đã không sao rồi, tự mặc đồ vào đi, tôi ra ngoài đây!"
Sau khi xác định Liễu Phương Phương không còn gì đáng ngại, Tôn Hàn mới yên tâm đi ra khỏi nhà tắm.
Mấy phút sau, trong phòng mới vang lên giọng nói bé xíu của Liễu Phương Phương: "Anh có thể đi vào rồi".
"Trương Dương Phi không, không làm gì tôi chứ?"
Lúc đó sốt ruột nên Tôn Hàn trực tiếp bỏ cả Liễu Phương Phương vẫn đang mặc quần áo vào bồn tắm, thế nên lúc này Liễu Phương Phương đang mặc áo dài tắm của khách sạn.