Nếu chủ của Thiên Cửu Môn chết, sức mạnh đoàn kết của họ sẽ tan rã.
Một khi tin này đến tai Thẩm Vấn và Tề Thiên Tại, tuy trong lòng họ thấy rất khó chấp nhận, nhưng sẽ không dám ra đòn sát thủ với Thanh Hổ và Chu Giang nữa.
Vì khi ấy, cục diện đã hoàn toàn thay đổi.
Ngược lại, nếu Giang Lệ chết, với tình cảm mà Thanh Hổ và Chu Giang dành cho ông ta, chắc chắn họ sẽ chiến đấu đến chết mới thôi.
Nhưng một khi Giang Lệ chết thì việc Chu Giang và Thanh Hổ bỏ mạng ở Tây Nam cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng với Thiên Cửu Môn mà nói thì lại chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Vì Giang Lệ chính là tướng lĩnh của Công Tử Minh, kiêm nhị công tử của Thượng Kinh.
Ông ta có một bối cảnh rất khủng ở Thượng Kinh, một khi mà chết ở đây thì chắc chắn sẽ là một chuyện gây chấn động.
Nhưng nếu đã không còn sự lựa chọn nào khác thì khỏi phải chọn nữa.
Tôn Hàn muốn trấn thủ địa bàn Tây Nam, nhưng Giang Lệ nhất quyết không cho, vậy thì kết cục một mất một còn là chuyện khó tránh khỏi.
Nhưng xét một cách công bằng thì dù hôm nay, Tôn Hàn đã tính kế đến mức này, song thật lòng anh vẫn không nắm chắc phần thắng.
Rốt cuộc thực lực của Giang Lệ mạnh đến mức nào thì không ai biết được.
Chỉ có một điều chắc chắn là ông ta không hề hữu danh vô thực.
Hôm nay, Tôn Hàn sẽ bắt tay với Trần Cửu để đấu một trận huyết chiến.
“Đúng là người cũ thay người mới. Mấy hôm trước, tôi còn đùa với Chu Giang là cậu rất giống một người. Nhưng giờ không phải giống nữa, mà là rất giống. Nếu cậu có bản lĩnh giống người đó, thì tối nay tôi hứa sẽ rút lui, nhưng tiếc là cậu không bằng người đó”.
“Ngoài ra, tôi thu lại ý kiến nhận xét về cậu là cậu kém Phó Văn Húc”.
Xét về mảng đánh đấm thì có lẽ Tôn Hàn không bằng Phó Văn Húc, nhưng luận về mưu lược thì anh chẳng hề thua kém.
Đồ đệ của kẻ thù mạnh nhất ở Tây Nam năm xưa đã giỏi hơn thầy rồi.
Còn người đó mà Giang Lệ nhắc đến đương nhiên là Tôn Hành Vương!
May mà Tôn Hàn không đáng sợ như người này.
Nếu không hành động tiến đánh phía Nam của Giang Lệ chỉ như một trò cười thôi.
“Xem ra hôm nay, ông Giang quyết một mất một còn rồi!”, Tôn Hàn có vẻ hơi mất mát, cuối cùng anh vẫn không thể khiến Giang Lệ đồng ý quay về Thượng Kinh.
Nghĩ cũng phải thôi, Giang Lệ là ai mà có thể dễ dàng rút lui cơ chứ?
Khó tránh khỏi một trận huyết chiến rồi!
Giang Lệ nhìn Trần Cửu câm như hến suốt nãy giờ rồi nói: “Cũng không hẳn là vậy, chỉ cần tôi có thể đánh bại hai cậu thì cục diện vẫn sẽ như vậy”.
Gió thổi rất mạnh!