Trong điện thoại, Đổng Hạo im lặng mấy giây mới dè dặt lên tiếng, “Chú Tôn à, chú nói vậy làm cháu cứ lo lo làm sao ấy ạ. Nếu có chuyện gì thì chú cứ nói thẳng ạ. Chỉ cần một câu của chú thôi, chuyện gì cháu cũng sẽ làm!”
Đã làm chủ một trong ba công ty giải trí lớn nhất cả nước thì tất nhiên là một người nhanh nhạy rồi.
Đổng Hạo vừa nghe đã biết có chuyện gì đó.
Hơn nữa, chuyện còn không hề đơn giản.
Chỉ là Tôn Vượng Thịnh không có ý nói rõ trong điện thoại, giọng điệu không cho phép từ chối, “Về rồi hẵng nói”.
Dứt lời, Tôn Vượng Thịnh đã cúp máy.
Tôn Hàn xem như được chứng kiến vẻ bá đạo của Tôn Vượng Thịnh rồi. Ông chủ lớn như Đổng Hạo thì sao, bàn công việc ở vùng khác thì sao chứ?
Bảo về là phải về, không được phép thương lượng!
Nhưng chuyện của Giang Hồi chỉ là một chuyện cỏn con với Tôn Vượng Thịnh thôi. Việc Tôn Vượng Thịnh tận tâm như vậy khiến Tôn Hàn khá bất ngờ.
Khi đối đãi với Tôn Hàn, Tôn Vượng Thịnh vẫn giữ vẻ mặt niềm nở, “Ngày mai cậu dẫn theo cô Giang Hồi đến đó, đừng vội vào trong, chờ tôi đến rồi chúng ta cùng vào tham quan Tinh Hoàng một chuyến. Tôi đây cũng muốn xem thử lãnh đạo của Tinh Hoàng rốt cuộc ghê gớm đến mức nào?”
Tôn Hàn vừa nghe đã biết chuyện của Giang Hồi chắn chắn sẽ được xử lý, bèn tỏ lòng cảm kích, “Vậy tôi xin thay mặt Giang Hồi, cảm ơn ông Tôn ạ!"
Bất luận mối quan hệ giữa Tôn Vượng Thịnh và anh vẫn chưa làm sáng tỏ, thì có một chuyện là sự thật.
Tôn Vượng Thịnh chỉ cần giậm chân một cái thôi, Tinh Hoàng chưa chắc có thể chống đỡ nổi!
“Cảm ơn cái gì, cậu là ân nhân cứu mạng tôi mà”.
Một lát sau, Tôn Hàn đã chào tạm biệt.
Sau đó, Liễu Thị Long từ trên lầu đi xuống, cười hỏi Tôn Vượng Thịnh, “Thấy thế nào? Y thuật của cậu Tôn Hàn ấy đáng tin chứ?”
Về địa vị, Liễu Thị Long không bằng Tôn Vượng Thịnh.
Nhưng bọn họ là bạn bè đã cùng trải qua sóng gió ở Thượng Kinh ngần ấy năm, về mặt quan hệ riêng tư còn là anh em thân thiết!
“Tìm thằng bé khám bệnh cho tôi là đúng người rồi. Chỉ là tôi không ngờ, bệnh này của tôi lại nhờ đến thằng bé chữa trị. Đôi khi nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy hổ thẹn với thằng bé lắm”, Tôn Vượng Thịnh đứng dậy mở cửa sổ ra, đoạn cảm thán.
Liễu Thị Long nhíu mày, “Anh Tôn à, tôi chưa hiểu ý anh lắm?”
Nghe như Tôn Vượng Thịnh có gì đó liên quan đến tên Tôn Hàn này vậy.
Tôn Hàn nở nụ cười, “Không hiểu à, thế thì tôi sẽ nói rõ hơn vậy. Anh nghĩ cháu rể tương lai của anh - cậu năm nhà họ Tôn bây giờ, là cháu trai của Tôn Vượng Thịnh, là cậu năm của nhà họ Tôn thật ư?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”, Liễu Thị Long buột miệng nói.
Tôn Vượng Thịnh cười khẩy, “Tất nhiên là không phải. Từ lúc cậu ta bước chân vào nhà họ Tôn thì tôi đã biết đó không phải là con trai của Hành Vương rồi! Tôn Tiểu Bân, không, Từ Tiểu Bân mới đúng, chỉ là một kẻ mạo danh!!”
Ầm!
Liễu Thị Long bàng hoàng mất một lúc, lập tức giận dữ nói, “Vậy mà anh không nói, anh định để cháu gái tôi gả cho một tên mạo danh ư?!”
Tôn Vượng Thịnh không hề tỏ ra áy náy, “Gả Liễu Phương Phương cho cháu trai tôi vốn là ý của anh, không phải là ý của Tôn Vượng Thịnh này. Chuyện này, anh chớ trách ai”.
Liễu Thị Long nghiêm túc suy nghĩ, vẻ mặt rất khó coi.