Hai vấn đề này hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhưng Tôn Hàn chỉ quan tâm đến vấn đề thứ nhất, đó chính là hồi Diệp Vân Nghĩa rời khỏi Ma Đô đến công ty nội địa là lúc nào.
Còn vấn đề thứ hai chỉ là để làm phân tán sự chú ý của Diệp Tiên Duyệt.
Anh đã hơi hoài nghi rồi.
"Khoảng ba tháng trước, anh cũng không nhớ rõ nhưng chắc khoảng tầm đó".
"Còn vấn đề thù hằn thì tối qua cậu cũng nghe rồi đấy. Nó trách anh ra đời trước nó mấy phút, nó cảm thấy nếu nó ra đời trước thì vị trí người thừa kế nhà họ Diệp sẽ thuộc về nó!"
"Thực ra cũng có lúc anh từng nghĩ sẽ nhường vị trí đó cho nó! Vấn đề là nó không bản lĩnh chút nào, anh có thể làm thế nào đây?"
Sắc mặt Diệp Tiên Duyệt rất chân thành, dường như đúng là có dự định nhường vị trí người thừa kế nhà họ Diệp cho Diệp Vân Nghĩa.
Tiếc là nhà họ Diệp trừ ông bố Diệp Vân Đồ thì không ai nghĩ rằng Diệp Vân Nghĩa có tài năng.
Lại thêm cả việc có bệnh án chứng rối loạn lưỡng cực nữa, sao ông nội có thể suy xét đến việc cho Diệp Vân Nghĩa làm người thừa kế?
Ngay từ đầu, việc lựa chọn người thừa kế đã không phụ thuộc vào việc ai sinh ra trước!
"Ừ, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi".
Tôn Hàn cũng không hỏi thêm nữa, anh nói thêm vài câu, bảo khi nào rảnh sẽ đến thăm Diệp Tiên Duyệt, sau đó liền rời khỏi bệnh viện.
Ở đây nhà họ Diệp có người chăm sóc riêng, thế nên sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi đi, Tôn Hàn liền gọi điện cho Lâm Đông bảo anh ta đi điều tra tư liệu xem thời gian tử vong cụ thể của Tiểu Hoa và Tiểu Vũ là lúc nào, đồng thời anh bảo anh ta điều tra luôn thời gian Diệp Vân Nghĩa rời khỏi Ma Đô.
Không phải Tôn Hàn nhất quyết nghi ngờ Diệp Vân Nghĩa mà là anh nhớ tới lời Trương Tam.
Người có thể dễ dàng chôn thi thể dưới lớp bùn đất của đảo Lâm An lặng lẽ không để ai biết nhất chính là người nhà họ Diệp!
Mà Diệp Vân Nghĩa có chứng rối loạn lưỡng cực, thời gian anh ta rời khỏi Ma Đô khá khớp với thời gian hai cô gái kia bị sát hại.
Cứ điều tra cũng không thừa.
Lúc đang gọi điện cho Lâm Đông thì Đỗ Tiên gọi đến.
Nói xong chuyện, Tôn Hàn liền nghe máy của Đỗ Tiên, anh cười nói: "Chị Đỗ, sao chị lại nhớ đến tôi mà gọi điện thế này?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Đỗ Tiên bật cười khanh khách, nhưng giọng điệu lại rất sâu xa.
"Cậu Tôn à, cậu việc gì phải giả ngu? Nếu không phải có Diệp Vân Nghĩa xông ra thì tôi còn không biết cậu là con rể của nhà họ Diệp đấy!"
"Cậu Tôn, cậu không cảm thấy cậu nên giải thích cho chị Đỗ này sao?"
"Được thôi, chị Đỗ chọn địa điểm đi, tôi sẽ đến ngay!"
"Tôi gửi địa chỉ cho cậu rồi, tôi đợi cậu đấy!"
Sau khi cúp máy, Tôn Hàn liền