Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bố có việc bận nên phải đi xa vài ngày, không ở cùng Đồng Đồng được! Thế nên bố bảo dì Y Y ở với con, con đã hiểu chưa?”, Tôn Hàn cố gắng giải thích thật đơn giản và rõ ràng.  

 

“Bố phải đi đâu ạ?”, Đồng Đồng tò mò hỏi.  

 

“Đi đến nơi bố đã lớn lên…”  

 

Sau một hồi thương lượng, Đồng Đồng vẫn không vui vẻ đồng ý cho lắm. Nếu không phải anh nói sẽ đưa Đồng Đồng đến nhà Liễu Y Y, e là cô bé còn không vui hơn.  

 

Ăn cơm xong, Đồng Đồng xem ti vi một lúc rồi ngủ thiếp đi.  

 

Sau đó, Từ Khang Niên đã đến biệt thự để trông nom Đồng Đồng.  

 

Còn Tôn Hàn đã thay quần áo khác rồi đi thẳng đến Mạch Thượng Thuỷ Hương!  

 

…  

 

Tầng hai, Mạch Thượng Thuỷ Hương.  

 

Lâm Hữu liên tục thua gần nửa tháng nay, tiền nợ đã lên đến năm mươi triệu.  

 

Có lẽ ông ta cảm thấy tháng trước xui xẻo quá nên mới cố nhịn vài ngày, chờ qua Tết dương lịch rồi mới đến thử vận may lần nữa.  

 

Đã qua tháng mới rồi, ông ta cũng nên đổi vận chứ nhỉ!  

 

“Anh Lạc, hôm nay có chuyện gì thế, sao vẫn chưa mở sòng?”, Lâm Hữu bước lên tầng hai, thấy căn phòng mọi khi đã mở sòng vào giờ này đang đóng chặt, còn có hai vệ sĩ đứng canh bên ngoài, trong phòng chẳng có âm thanh gì cả, bèn tò mò hỏi.  

 

Đưa mắt nhìn Lâm Hữu dò xét, anh Lạc nói, “Tôi còn nghĩ ông mất tích rồi chứ? Nợ tôi nhiều tiền như vậy mà ông vẫn dám đến?”  

 

“Anh Lạc à, chỉ có năm mươi triệu thôi mà. Anh cũng xem tin tức rồi đấy, công ty của con gái tôi sẽ lên sàn vào ngày mười lăm tháng này. Đến lúc ấy, đừng nói là năm mươi triệu, dù có là năm trăm triệu, tôi cũng lấy ra được!!”  

 

Anh Lạc nhìn ông ta với vẻ khinh miệt, “Tốt nhất là được như ông nói. Đến lúc ấy mà tôi không nhận được tiền thì sẽ lột da ông đấy!”  

 

 

 

Trong lòng Lâm Hữu sợ muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra trấn tĩnh, cười trừ nói: “Anh Lạc cứ yên tâm, đến lúc đó nhất định tôi sẽ trả anh, chắc chắn đấy!”  

 

Thật ra Lâm Hữu cũng không chắc lắm, dù công ti ra thị trường, nhưng đây không phải công ti của một mình Lâm Mỹ Quyên nên không biết có chịu bỏ năm mươi triệu ra trả nợ cho ông ta không.  

 

Song, ông ta không dám cho anh Lạc biết điều này.  

 

Không thì đêm nay, ông ta đừng mơ rời khỏi Mạch Thượng Thuỷ Hương.  

 

Cách tốt nhất là xem tháng này có thể đổi vận rồi kiếm tại chỗ tiền đã thua hay không.  

 

Kiểu gì ông ta chẳng thắng được một ít, để giảm bớt số tiền nợ hiện tại.  

 

Con nghiện cờ bạc đều có một niềm tin như vậy.  

 

Lâm Hữu cũng không ngoại lệ, để đổi vận, ông ta còn đi xem bói.  

 

Thầy bói phán rằng tối nay là lúc vận thế của ông ta thịnh nhất, nếu tối nay mà không đánh bạc ở tầng hai của Mạch Thượng Thuỷ Hương thì quá phí.  

 

Lâm Hữu vội hỏi: “À, anh Lạc này, tối này tầng hai có mở không?”  

 

“Tối nay, trên ấy có một nhân vật lớn đến chơi, người chơi cũng do ông chủ tìm, vì chơi hơi lớn nên không tiếp thêm các ông được, thôi về đi”, anh Lạc không để ý tới sự hào hứng của Lâm Hữu.  

 

Nhưng Lâm Hữu nghe vậy thì lập tức phản ứng lại ngay, bảo sao đích thân anh Lạc lại đứng đây canh với bảo vệ, ra là có trận cờ bạc lớn!  



Tâm trạng ông ta hưng phấn hẳn lên, chơi lớn mới hay chứ! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK