“Công tử có kế hoạch là được rồi”.
Thấy vậy, Kim Thất Lạc không hỏi nữa, vì có hỏi cũng vô dụng.
Ting ting!
Đột nhiên điện thoại của Tôn Hàn đổ chuông, anh cầm lên xem rồi bỏ vào túi.
“Tôi có việc phải đi rồi, thái độ của cụ rất tốt, hãy yên tâm một điều rằng dù tôi nắm quyền thì vẫn không có gì thay đổi cả”.
Tôn Hàn bâng quơ nói một câu rồi đứng dậy rời đi.
Một phút sau, Kim Hạo đi vào phòng rồi quan tâm hỏi han: “Bố, Tôn công tử nói sao ạ?”
“Cậu ta cho bố một viên thuốc an thần”, Kim Thất Lạc suy nghĩ rồi nói.
Câu nói trước khi Tôn Hàn rời đi có nghĩa là Tôn Hàn sẽ không dùng quyền hành của mình để tước đi quyền điều hành của Kim Thất Lạc với tập đoàn Cửu Thành.
“Bố có nói với cậu ấy chuyện chúng ta tác thành cho cậu ấy với Điềm Nhi không?”
“Vội gì chứ! Nhỡ Tôn Hàn thua khi đấu lôi đài thì sao?”, Kim Thất Lạc nói một cách sâu xa.
Đặt tiền cước vào lúc này vẫn còn quá sớm.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Cửu Thành, Tôn Hàn đã đến một quảng trường thương mại nổi tiếng của tỉnh.
Không lâu sau, anh đã thấy Thẩm Tri Thu đeo kính râm ngồi gần rào chắn.
“Hôm nay trời đẹp nên tôi muốn ra ngoài ngồi chơi, sau đó chợt phát hiện mình chẳng có bạn bè gì ở đây, thế là tôi nhớ đến cậu, không làm phiền cậu chứ?”, Thẩm Tri Thu nhẹ nhàng hỏi.
Sau khi gọi một tách trà, Tôn Hàn châm một điếu thuốc rồi cười đáp: “Cô đã từng thấy ông chủ giàu có là tôi bận rộn bao giờ chưa?”
“Phụt! Ghê đấy! Nhưng việc của các cậu đều là việc lớn với số tiền khổng lồ trong vài ba phút! Nếu tôi làm lỡ giờ của cậu thì to tội luôn đấy”.
Sau vài câu bông đùa, Tôn Hàn chợt tò mò hỏi: “À, cô đã đồng ý xuất hiện trong lễ cưới của Hàn Thế Văn và Diệp Tô à?”
“Ừm, sao cậu biết?”
Thẩm Tri Thu chớp mắt nhìn Tôn Hàn rồi tò mò hỏi.
Tôn Hàn cười phá lên rồi đáp: “Ờ thì xét về một khía cạnh nào đó, Diệp Tô cũng có thể coi là chị họ của tôi!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Tri Thu hiểu ra ngay, sau đó còn vỗ nhẹ vào đầu mình một cái, ra là thế.