“Này, chẳng phải cậu sợ mình có ý gì với cậu à, vậy mà còn dám đi theo mình?”, Tôn Hàn đút hai tay vào túi, nghiêng mặt cười khẽ.
Trần Thanh Sương vừa tung tăng bước đi, vừa bật cười ha ha, “‘Mình chỉ là nhân viên bán hàng của một siêu thị nhỏ thôi. Nếu thực sự được một người có khả năng mua bức thư pháp đáng giá mấy trăm nghìn tệ của Ngô Nguy để ý đến, vậy thì mình chỉ vùng vằng cho có lệ rồi bằng lòng ngay!”
Tôn Hàn chớp mắt, “Cậu tin mình?”
“Nói sao nhỉ, mình tin cậu, cũng tin nhân cách của thầy Tần. Thầy ấy rất thích cậu, cũng từng nhắc đến cậu rất nhiều sau khi cậu thôi học. Nhưng thầy ấy chắc chắn sẽ không vì quan tâm đến thể diện của cậu mà làm tổn hại đến thể diện của học sinh khác!”, Trần Thanh Sương toét miệng nói.
Tôn Hàn cười khổ, cũng không biết có nên cảm thấy vui hay không. Ít ra cũng có người tin tưởng anh.
“Hầy, cậu ngồi tù rồi, mà công ty cậu vẫn có tiền nhỉ. Nếu không thì làm sao cậu mua được bức thư pháp nổi tiếng như thế để tặng thầy Tần chứ?”
“Cứ xem là vậy đi”, Tôn Hàn cũng không muốn giải thích gì nhiều, chỉ trả lời như vậy.
Trần Thanh Sương ngẫm nghĩ thấy cũng phải, nhưng vẫn khuyên nhủ, “Cậu đã tặng món quà đắt như vậy cho thầy Tần thì thôi, nhưng sau này phải giữ kỹ túi tiền một chút đó. Tiêu tiền rất dễ, chứ kiếm lại thì khó lắm!”
“Ừm, cậu quan tâm đến túi tiền của mình làm gì thế?”, Tôn Hàn chợt cất giọng trêu đùa.
Trần Thanh Sương cũng không biết tại sao, bèn khiên cưỡng nói, “Thì… sau này cậu còn phải lấy vợ, nuôi con mà?”
“Mình có vợ rồi!”
Trần Thanh Sương lập tức sững sờ, nét mặt bỗng trở nên ảm đạm, “Thật à?”
“Ly hôn rồi”.
Trần Thanh Sương: “…”
“Ha ha ha!”
Tôn Hàn bỗng nhiên bật cười ha hả, cảm thấy vui vẻ vô cùng. Rồi anh vội vàng nhấc thêm vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Trần Thanh Sương, “Thôi được rồi, sau này mình có lấy ai thì cũng không lấy cậu đâu. Cậu từ bỏ đi nhé!”
“Hầy, dựa vào cái gì chứ? Cậu nghĩ Trần Thanh Sương này còn thích cậu à! Mình nói cho cậu biết…”
“Reng reng reng!”
Điện thoại của Trần Thanh Sương bất chợt reo lên. Sau khi bắt máy, sắc mặt cô ấy bỗng trở nên kỳ lạ.
Cúp máy rồi, cô ấy mới nhìn Tôn Hàn bằng vẻ kinh ngạc.
Tôn Hàn chớp mắt, “Trên mặt mình có mọc hoa à?”
“Vừa nãy là bạn học cũ dùng cơm tìm cậu đấy, còn hỏi, hỏi cậu đang ở đâu, bọn họ muốn đến chỗ cậu!”, giọng nói của Trần Thanh Sương nghe y như người máy vậy, đờ đẫn, trống rỗng.
Nghe họ nói, Tôn Hàn là một người rất giàu, giàu cực kỳ.