Hai ngày sau.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến tết.
Tôn Hàn ngồi trong phòng làm việc của bất động sản Thịnh Hạ, chắp hai tay để lên bàn.
Từ Khang Niên đứng bên cạnh báo cáo: “Đường Triều Bính đã xảy ra tai nạn xe trong lúc rời khỏi Giang Châu, quãng đời còn lại sẽ phải ngồi trên xe lăn”.
“Còn Đường Minh Phong cũng chẳng khá hơn là bao, dù không què chân gãy cẳng nhưng vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu. Kể cả sau này có hồi phục thì cũng sẽ để lại rất nhiều di chứng”.
Ăn miếng trả miếng chính là như vậy.
Một khi Đường Triều Bính đã dám động đến Liễu Y Y thì đừng mong có thể yên ổn rời khỏi Giang Châu.
Tôn Hàn gật đầu rồi nói: “Tạm thời vậy thôi, chỉ cần nhà họ Đường không động vào tôi thì tôi cũng chẳng buồn tính toán với họ làm gì”.
Ân oán của anh và Đường Minh Phong đến đây coi như xong.
“Còn Lâm Mỹ Quyên, cô ta…”
Nhắc đến Lâm Mỹ Quyên, Từ Khang Niên có vẻ không biết phải nói sao.
“Nói đi”, Tôn Hàn cau mày.
“Thưa công tử, hiện giờ, Lâm Mỹ Quyên và Lâm Hữu đã nợ chúng ta một khoản rất lớn, chắc cả đời cũng không trả hết được. Có lẽ quãng đời còn lại, họ sẽ phải sống ở những nơi ướt át tối tăm, quanh năm không thấy mặt trời như những con chuột cống”.
“Lâm Mỹ Quyên cũng rất chật vật, có thể nói là không thể trở mình được nữa”.
“Cô ta xin được gặp cậu”.
Câu cuối cùng này mới là trọng điểm.
Vốn Tôn Hàn định nói chẳng có gì để gặp nữa cả, anh đã từng nhắc đến ngày hôm nay cs Lâm Mỹ Quyên rồi, nhưng sự thảm hại này là do nhà họ Lâm tự chuốc lấy.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, Tôn Hàn lại thay đổi chủ ý: “Được, ông hãy sắp xếp thời gian cho tôi gặp cô ta, tôi cũng muốn xem vợ cũ của mình còn điều gì muốn nói”.
“Vâng!”
Từ Khang Niên gật đầu rồi nói tiếp: “Việc tiếp theo là về ông Phó, trại giam báo tin là ông Phó sắp không gắng gượng được nữa rồi”.
Vù!
Tôn Hàn híp mắt lại, gương mặt cũng hiện lên vẻ âm hiểm, anh lẩm bẩm: “Cuối cùng ông ta cũng đến giới hạn rồi sao?”
Phó Văn Húc năm nay chưa đến năm mươi tuổi, lẽ ra đang độ tuổi huy hoàng nhất, nhưng lại phải đối mặt với sự lựa chọn sống chết.
“Công tử cũng biết rồi, từ lúc vào tù, ông Phó không còn chút ý chí nào nữa, tinh thần cũng sa sút rồi. Bây giờ, ông ấy đã giao gánh nặng Thiên Cửu Môn sang cho công tử nên không còn vướng bận gì nữa”.
“Đèn dầu đã cạn, đèn tắt chỉ là vấn đề sớm muộn thôi”.
Tôn Hàn gật đầu.
Cũng phải.