Tôn Hàn nghệt mặt ra vì câu nói không theo luân thường đạo lý của Lâm Ảnh.
Nhưng cô ấy lại có vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Tôi nhớ mới cho cậu mười triệu cơ mà, mới đấy mà đã tiêu hết rồi à? Giờ lại định bán thân như món hàng thế hả?”
Tôn Hàn cười hỏi.
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, chưa vừa nhắc cái là Lâm Ảnh xị mặt ra: “Cũng tại ông anh trai tôi chứ sao, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, làm bố mẹ tôi lo sốt vó”.
“Tôi về Giang Châu chuẩn bị mở một tiệm spa, thế là bố mẹ đoán tôi có tiền, sau khi biết tôi có mười triệu thì nịnh nọt để tôi lấy tiền đó mua nhà cho anh trai, mà chưa xong đâu, còn mua cả xe nữa”.
“Như bố mẹ tôi nói thì anh trai là trụ cột của gia đình, nếu tôi không đồng ý cho anh ấy tiền thì anh ấy sẽ không lấy được vợ, mà thế thì nhà tôi tuyệt hậu rồi”.
“Họ làm như tôi mà không xì tiền ra thì sẽ trở thành tội nhân thiên cổ ấy”.
Nói đến đấy, Lâm Ảnh cúi đầu xuống với vẻ tự giễu và mệt mỏi.
Sau đó cô ấy lại tự châm chọc nói: “Giờ họ lại bắt tôi đi xem mắt, kêu là vì tôi không còn nhỏ nữa nên muốn sắp xếp đối tượng cho tôi. Nhưng tôi lạ thừa, vì tiền tôi đưa chưa đủ làm sính lễ cho anh trai nên họ định moi tiền sính lễ từ tôi tiếp”.
Đột nhiên Lâm Ảnh nhìn Tôn Hàn với vẻ xảo trá rồi hào hứng nói: “Như tối nay này, người nhà sắp xếp đối tượng xem mắt cho tôi là một gã béo ục ịch trông thô tục dã man, gã vừa đến một cái là nhìn tôi từ trên xuống dưới, như kiểu muốn lột đồ của tôi ra luôn vậy”.
“Loại người ấy mà mẹ tôi cũng chọn cho tôi được, cũng chỉ vì cần tiền thôi”.
“Cậu có biết tôi làm để nào để chọc cho gã điên tiết rồi bỏ đi không?”
Lâm Ảnh tỏ ra thần bí nhìn Tôn Hàn.
Tôn Hàn lắc đầu, sao anh biết được.
“Tôi bảo với gã là mình làm việc ở trung tâm giải trí tại Ma Đô, lần này về đây để đi khám bệnh… kín, chứ chưa xin thôi việc”.
“…”
Bệnh kín?
Mới đầu, Tôn Hàn ngẩn ra, sau đó thì phì một tiếng: “Cậu thật là…”
Anh không biết phải nói gì về Lâm Ảnh nữa.
Đến chuyện đó mà cô ấy cũng có thể nói ra để bôi đen mình được.
Nhưng ngay sau đó, vẻ cười cợt và thoái mái của Lâm Ảnh đã biến mất, thay vào đó là sự tủi hờn.
Giờ thì Tôn Hàn đã hiểu tại sao, Lâm Ảnh lại lựa chọn làm việc tại trung tâm giải trí ở Ma Đô rồi.
Người nhà cô ấy rất quá đáng!
Nói ra thì mẹ nuôi anh cũng thiên vị Từ Tiểu Bân, nhưng ít ra bà ta chưa đến mức coi Từ Hạ như một món hàng để bán lấy tiền sính lễ cho Từ Tiểu Bân.