“Về việc tạo ra thương hiệu mới để tiến ra thị trường, chúng tôi cũng đã từng nghĩ đến, nhưng sau khi cân nhắc rủi ro thì ý định này đã không được thực hiện. Cô đã viết ra bản kế hoạch này thì hẳn đã biết rủi ro của nó. Nói cho tôi nghe xem!”, khi đã vào trạng thái tập trung, ở Phương Minh Nguyệt toát ra phong độ của một doanh nhân.
Liễu Y Y đáp, “Thành lập một thương hiệu mới đi kèm rủi ro rất lớn. Việc thị trường có thể chấp nhận hay không là một vấn đề cực kỳ quan trọng. Một khi không tạo được hiệu ứng thương hiệu, đồng nghĩa với việc tất cả công sức của mọi người đều đổ sông đổ bể! Nhưng…”
“Cô Phương à, chúng ta cũng phải tin tưởng một điều, bất cứ cơ hội nào cũng cần chúng ta đi trước bước đầu tiên. Thương trường là chiến trường, thương trường cũng là một canh bạc. Trên đời này, không có vụ làm ăn nào thắng chắc cả!”
“Quốc tế Phong Hỏa là chuẩn mực của ngành may mặc trong nước, sở hữu đội ngũ quảng bá, truyền thông hoàn chỉnh của riêng mình. Tuy thời trang Sâm Uy chúng tôi không sánh bằng quốc tế Phong Hỏa, nhưng cũng là một công ty lớn có danh tiếng trong nước, có năng lực sản xuất và nhà phân phối cố định. Chúng ta đều rất hoàn thiện”.
“Thiên thời địa lợi nhân hoà, chúng ta có cả! Nếu đã vậy, tại sao không cược một lần?”
“Nếu như thắng, thương hiệu mới mà chúng ta đang bàn với nhau, rất có thể sẽ trở thành thương hiệu dẫn đầu trong ngành may mặc trong nước!”
Những lời thuyết phục đầy hùng hồn, song chính Liễu Y Y không hề nhận ra mỗi một câu chữ của mình tựa như có ma lực làm lay động lòng người.
Có thể khiến người ta hừng hực niềm nhiệt huyết!
Có nhiều lúc, sự trỗi dậy của một đế chế kinh doanh xuất hiện chính từ những khoảnh khắc nhỏ bé này, chính vì đôi ba câu nói khiến lòng người phấn khởi này.
Bộp bộp bộp!
Sau mười mấy giây im lặng, tiếng vỗ tay của Phương Minh Nguyệt đã vang lên.
“Cụ thể việc chia cổ phần, ta sẽ bàn sau”.
“Giờ thì, tổng giám đốc Tôn, cô Liễu, hợp tác vui vẻ nhé!”
Phương Minh Nguyệt đích thân tiễn hai người họ lên xe, rồi quay lại quán trà để thưởng thức trà.
Mới đầu, Phương Minh Nguyệt còn lo lắng người đẹp của Tôn Hàn sẽ đưa ra một bản kế hoạch vớ vẩn, khiến cô ta khó xử không biết phải làm sao.
Lần này, đội ngũ của cô ta đến Giang Châu để thay quốc tế Phong Hỏa thăm dò thị trường các tỉnh Tây Nam, nhưng cũng mang trên mình sứ mệnh phát triển của quốc tế Phong Hỏa trong mười năm tới, không dám có bất kỳ khinh suất nào.
Nếu như bản kế hoạch của Liễu Y Y lộn xộn và không khả thi, vậy thì làm nghịch ý Tôn Hàn hay đồng ý ký kết, là một sự lựa chọn khó khăn vô cùng.
Dù sao thì cậu Tôn cũng là người mà quốc tế Phong Hỏa không dám đắc tội.
May mà cậu Tôn không hề nói chơi. Kế hoạch mà Liễu Y Y đưa ra quả thực hoàn hảo và khả thi hơn kế hoạch ban đầu của quốc tế Phong Hỏa.
Vẹn toàn đôi bên.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Minh Nguyệt cảm thấy thoải mái vô cùng, bèn nhàn nhã ngồi vắt tréo chân rồi nhấp một ngụm trà.
“Giám đốc Phương, đúng là cô ở đây thật!”