Nhân vật quyền lực của thành phố Nghi, trong mắt anh, chẳng qua cũng chỉ là một trò cười.
Cả phòng họp lập tức im phăng phắc.
Vị này vừa nói gì vậy?
Sẽ huỷ diệt cả nhà họ Từ?
Anh có biết nhà họ Từ có quyền lực lớn đến mức nào không vậy?!
Từ Phúc Dương không hề tin, lớn giọng quát, “Tôn Hàn, cậu có ba hoa thì cũng nên tìm hiểu về thế lực của nhà họ Từ. Nhà họ Từ có quyền lực tuyệt đối ở thành phố Nghi này! Huỷ diệt cả nhà họ Từ, cậu không có cửa!!”
“Bác cả của tôi mà nghe được những lời này thì cậu chết chắc”.
“Mười phút còn chưa đợi xong mà đã nóng nảy đưa ra kết luận, ông đúng là sống vô dụng suốt mấy năm qua”, Tôn Hàn bật cười chế giễu.
“Cậu…”
“Chờ đi!”
Từ Kim Kiều níu lấy Từ Phúc Dương, sắc mặt tái đi.
Bà ta, bắt đầu tin rồi.
Vài phút trôi qua chậm vô cùng, ai nấy đều như ngồi trên đống lửa.
Ba phút.
Năm phút.
Tám phút.
Reng reng reng!
Điện thoại Tôn Hàn trên bàn họp bỗng reo lên. Anh bắt máy, mở loa ngoài.
“A lô, tôi là Tôn Hàn!”
“Xin, xin chào, tôi là Từ Định Phương”.
Từ Kim Kiều và Từ Phúc Dương lập tức nhìn nhau, đúng là giọng nói này rồi.
Vấn đề là giọng bác cả của họ, lại rất… kính sợ!
“Tôi cũng không có gì để nói với ông. Nhưng người cháu tên Từ Phúc Dương của ông lại đang nghi ngờ khả năng huỷ diệt cả nhà họ Từ của tôi. Hay là, ông giải thích với ông ta nhé?”, Tôn Hàn cười đùa.
Ngay lập tức, giọng nói giận dữ vang lên từ đầu dây bên kia, “Cậu Tôn, phiền cậu đưa máy cho thằng cháu vô dụng của tôi ạ!!”
“Bác, bác cả!”
Giọng nói của Từ Định Phương lạnh như băng, “Đừng gọi bừa. Tôi ghét nhất là đám khốn nạn có chút quan hệ thân thích với nhà họ Từ, mà lại dùng danh nghĩa của nhà họ Từ chúng tôi để gây chuyện thị phi!”
“Hôm nay các người mà không làm cậu Tôn hài lòng thì tự chọn huyệt mộ cho mình đi!”
Chỉ trong tích tắc, hai chị em Từ Kim Kiều như vừa rơi vào hầm băng lạnh lẽo!