Vậy nên họ rất thích dùng Bentley - biểu tượng của sự cao quý.
Nếu phân tích như vậy, lẽ nào gia đình anh là quý tộc ở Thượng Kinh?
Đỉnh cao của đất nước!
“Chị còn biết thêm gì không?”, Tôn Hàn nhẹ giọng hỏi tiếp.
Diệp Tô đáp, “Hình như Từ Tiểu Bân vẫn chưa đi Thượng Kinh vì còn thiếu món đồ gì đó để chứng minh thân phận. Cụ thể là gì thì tôi cũng không rõ. Có điều cô út đã nhiều lần cảnh cáo, không được để anh biết chuyện. Còn hứa là một khi Từ Tiểu Bân phất lên thì chúng tôi cũng được thơm lây!”
Thiếu miếng ngọc bội ấy!
Tôn Hàn không cần nghĩ cũng biết. Anh đột nhiên bật cười, không biết bây giờ mẹ nuôi có hối hận vì đã bán miếng ngọc ấy và để nó rơi vào tay anh hay không.
“Mẹ nuôi tôi đã hứa hẹn cho chị lợi ích mà chị vẫn không dao động, còn chạy đến đây nói cho tôi biết?”, Tôn Hàn hỏi với vẻ ẩn ý.
Hành vi của mẹ nuôi và Từ Tiểu Bân khiến anh rất thất vọng.
Tôn Hàn có thể không quan tâm gia tộc ấy giàu có ra sao, giữ địa vị thế nào ở Thượng Kinh!
Cái mà Tôn Hàn để tâm là nguồn gốc của mình.
Không ai lại thích bản thân mình như kẻ chui ra từ tảng đá, không cha không mẹ.
Tôn Hàn cũng không ngoại lệ.
Nhưng mẹ nuôi và Từ Tiểu Bân lại vì đam mê giàu sang mà tước đi quyền lợi biết được sự thật của Tôn Hàn.
Diệp Tô nói, “Tôn Hàn, tôi tin nhân cách của cậu hơn Từ Tiểu Bân và cô út!”
Chuyến đi này được quyết định sau Diệp Tô đã cân nhắc hai mặt lợi và hại.
So với Dương Dung và Từ Tiểu Bân, cô ta tin Tôn Hàn sẽ cho mình lợi ích hơn.
Tôn Hàn lặng im trong giây lát, điện thoại bất chợt reo lên.
Anh mở ra xem, ánh mắt lập tức trở nên thích thú.
“Cô út gọi cậu à?”, Diệp Tô suy đoán.
Tôn Hàn không nói gì, chỉ bắt máy và bật loa ngoài.
“Tôn Hàn à, gần đây con sống tốt chứ?”
Diệp Tô đoán đúng, giọng nói vang lên trong điện thoại quả thật là Dương Dung, ngữ điệu còn có phần lấy lòng.
“Con vẫn ổn. Còn mẹ?”, Tôn Hàn điềm tĩnh đáp.
“Cũng được. Bây giờ Tiểu Bân cũng hiểu chuyện rồi, ngoan ngoãn tìm việc rồi đi làm, không làm mẹ lo lắng nữa. Có điều…”, Dương Dung nói bừa, rồi ngừng lại.
Tôn Hàn cũng thuận đà hỏi tiếp, “Có điều gì thế mẹ? Chẳng lẽ gặp khó khăn gì sao?”
“Có điều tối qua bố con báo mộng cho mẹ, bảo là không thấy miếng ngọc bội đâu cả. Trong mơ mẹ cũng có nói với ông ấy là miếng ngọc đã đưa cho Tôn Hàn, vẫn còn mà! Nhưng ông ấy không tin, nhất quyết bảo mẹ phải đem miếng ngọc bội ấy đến mộ cho ông ấy xem!”