"Thế nào, không phải cậu bị dọa cho sợ mất hồn rồi đấy chứ?", Tôn Vượng Thịnh cười híp mắt, nói.
Tôn Hàn chưa trả lời ngay, nhất thời cũng chưa biết trả lời sao cho phải.
Sợ mất hồn thì đương nhiên không phải.
Làm chủ nhân thực sự của tập đoàn Thiên Tử quả thực là một đề nghị vô cùng hấp dẫn nhưng vẫn chưa đủ để khiến Tôn Hàn mất bình tĩnh.
Có điều, việc này nghe từ miệng người khác thì sẽ là chuyện cười.
Chủ nhân tập đoàn Thiên Tử đâu phải nói cho ai làm là được.
Nhưng khi Tôn Thịnh Vượng nói thì lại không phải trò đùa nữa.
"Ông Tôn, ông đừng đùa như vậy. Cũng sắp được rồi, để tôi rút kim cho ông", Tôn Hàn cười ha ha rồi đổi chủ đề.
Qua quãng thời gian trị liệu, bệnh tình của Tôn Vượng Thịnh đã được điều trị dứt, còn những việc mà Tôn Hàn muốn khai thác từ ông ấy cũng đã khai thác được.
Đương nhiên, những vấn đề sâu hơn thì anh vẫn chưa dám hỏi.
Tôn Thịnh Vượng là một trong hai người đàn ông quyền lực nhất cả nước. Nói thẳng ra thì ông già này đã tu luyện thành tinh rồi.
Nếu hỏi quá lộ liễu thì sợ là mục đích của anh sẽ bị ông ấy nhận ra ngay.
Sau khi đợt điều trị này kết thúc, Tôn Hàn phải hạn chế tiếp xúc với ông ấy nhiều nhất có thể!
Thế nhưng, Tôn Vượng Thịnh không hề có ý đùa giỡn, lại bồi thêm một câu: "Chuyện ban nãy tôi nói không phải đùa. Chỉ cần cậu đồng ý thì nhiều nhất là nửa năm, tôi sẽ giúp cậu trở thành cổ đông lớn nhất, nắm quyền sinh quyền sát trong tập đoàn Thiên Tử!"
Thế nhưng, đối với Tôn Hàn mà nói, Tôn Vượng Thịnh càng như vậy, anh càng lo lắng không biết có phải ông ấy đã phát hiện ra thân phận thực sự của anh hay không.
Nếu không phải cháu trai ruột thì cớ gì mà ông ấy lại đối xử với anh tốt như vậy.
Nhưng nói cho cùng, Tôn Vượng Thịnh có biết gì hay không Tôn Hàn không dám chắc, cũng không dám hỏi lại ông ấy. Cách duy nhất là tiếp tục giả vờ hồ đồ.
"Tôi thấy thôi bỏ đi. Đại cổ đông của tập đoàn Thiên Tử, vị trí đó tôi không dám tơ tưởng đến!"
Tôn Vượng Thịnh cũng không cưỡng ép, chỉ thuận miệng đáp: "Vậy thì tùy cậu, bất cứ khi nào cậu muốn thì nói với tôi một câu là được".
"Cũng coi như là tiền chữa bệnh tôi trả cho cậu!"
Đem một tập đoàn Thiên Tử ra coi như là tiền chữa bệnh, trên đời đúng là chỉ có Tôn Vượng Thịnh có thể vung tay như vậy.
Một lát sau, Tôn Hàn rời khỏi đó.
Liễu Thị Long đi vào, thấy Tôn Vượng Thịnh dáng vẻ lưu luyến khôn nguôi thì cười ha ha nói: "Nếu đã không nỡ rời xa nó thì sao ông không làm rõ quan hệ với thằng bé luôn? Với thân phận và địa vị của ông, làm gì có chuyện đến cháu trai ruột của mình cũng không bảo vệ được cơ chứ. Hơn nữa, Tôn Hàn vốn đã có bản lĩnh. Nếu làm sáng tỏ thân phận cậu Năm nhà họ Tôn của nó thì nó cũng có thể làm tròn chức trách của cậu Năm nhà họ Tôn!"
Tôn Vượng Thịnh cụp mắt xuống, bật cười tự giễu: "Nếu thằng bé tầm thường một chút thì cho nó trở về nhà họ Tôn tôi lại không lo lắng. Chỉ cần tôi dặn dò Đạo Hương vài câu là nó sẽ không làm khó. Nhưng vấn đề là đứa cháu trai này của tôi không phải người thường!"
Y thuật xuất chúng không nói.
Chỉ riêng việc Giang Lệ trực tiếp mời Tôn Hàn lên làm tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử, vô cùng trọng dụng anh đã đủ chứng minh Tôn Hàn thực sự không hề đơn giản.
Huống hồ, Tôn Vượng Thịnh bưng bít thông tin khiến người Thượng Kinh không tra ra được tung tích của Tôn Hàn khi ở Tây Nam, nhưng bản thân Tôn Vượng Thịnh thì biết rõ như lòng bàn tay!
Từ việc anh được Phó Văn Húc coi trọng khi ở nhà giam phía Nam, đến khi ra tù làm cậu chủ Thiên Cửu Môn, đánh bại Giang Lệ ở Tây Nam.
Những việc này, Tôn Vượng Thịnh biết rõ cả.
Càng biết rõ, ông ấy càng hiểu Tôn Hàn lợi hại đến mức nào.
Không có thân thế hiển hách mà vẫn làm nên những chiến tích vang dội thì một khi anh có được thân phận cậu Năm nhà họ Tôn thì chẳng khác nào rồng gặp nước!
Thế nhưng, có rất nhiều người không muốn cậu Năm nhà họ Tôn là một người tài kiệt xuất như vậy.
Tôn Hàn trở về nhà họ Tôn là lập tức sẽ có vô số kẻ địch.
Trong đó thậm chí còn có cả chú ruột và anh họ của anh!
Đây cũng chính là điều khiến Tôn Vượng Thịnh đắn đo.
Nên nghĩ cách đưa Tôn Hàn tránh xa Thượng Kinh, bình đạm sống hết kiếp này hay là đưa anh về nhận tổ quy tông, đi tranh đoạt lại những thứ vốn thuộc về anh?
"Thực ra ông cũng không cần băn khoăn. Nghe nói, người của phương Bắc đã đi một chuyến tới Giang Châu rồi", Liễu Thị Long đột nhiên nói.
Trong nháy mắt, đôi mắt Tôn Vượng Thịnh nheo lại.
Lời của Liễu Thị Long khiến ông ấy nghĩ thông suốt!
...
Ngày hôm sau.
Tôn Hàn đi tới tập đoàn Thiên Tử.
Hiện giờ, thân phận của anh là tổng giám đốc tập đoàn này nên đương nhiên phải chịu trách nhiệm việc kinh doanh của nó.
"Tổng giám đốc Tôn, anh thích uống trà hay là cà phê?"
Sau khi anh đi vào văn phòng, cô trợ lý Vương Lê Văn cũng theo vào.
Cô gái này từng là trợ lý của Chu Giang. Theo Tôn Hàn điều tra thì cô gái này không có quan hệ đặc biệt gì với Chu Giang nên anh vẫn giữ lại, coi như để lại tai mắt cho Chu Giang.
Mặc dù ngoài mặt Giang Lệ tỏ ra tin tưởng anh vô điều kiện, nhưng dù gì Tôn Hàn cũng là người ngoài, làm gì có chuyện Giang Lệ thực sự không chút nghi ngờ anh?
Để lại một tai mắt ở đây cũng khiến Giang Lệ yên tâm hơn một chút.
"Trà đi, đem báo cáo về những hợp đồng làm ăn có giá trị trên một trăm triệu của công ty trong thời gian gần đây mang tới cho tôi", Tôn Hàn mỉm cười đáp.
"Vâng thưa tổng giám đốc!"
Vương Lê Văn làm việc rất nhanh nhẹn, không tới hai mươi phút sau đã mang tất cả tài liệu tới.
Nhưng Tôn Hàn vừa nhìn hai chồng tài liệu cao ngất ngưởng đã cảm thấy hoa mày chóng mặt.
Đúng là tập đoàn Thiên Tử có khác, những vụ làm ăn trị giá hơn trăm triệu phải lên tới hàng trăm.
"Được rồi, cô ra ngoài trước đi. Có việc gì cần tôi sẽ tìm cô".
Tôn Hàn dặn dò một câu, sau đó bắt đầu xem tài liệu.
Nghe người khác báo cáo tình hình kinh doanh chỉ để tham khảo. Chỉ có số liệu thực tế mới không biết nói dối về tình hình công ty mà thôi.
Nếu đã ngồi lên vị trí này thì Tôn Hàn phải biết rõ ràng tình hình kinh doanh của tập đoàn Thiên Tử.
Xem ra cả ngày hôm nay chỉ đủ thời gian để xem đống báo cáo này.
Cộc cộc!
Mười giờ sáng, Tôn Hàn xem báo cáo đến hoa cả mắt thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Mời vào".
Tôn Hàn ngẩng đầu lên, giãn gân cốt một chút.
Có hai người bước vào văn phòng. Một người chừng ngoài năm mươi, còn một người còn khá trẻ, có vẻ chỉ chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
"Phó giám đốc Trương, phó giám đốc Tần, hai người cùng đến tìm tôi sao? Không phải là cố tình hẹn nhau trước đấy chứ?", Tôn Hàn châm chọc.
Đây chính là hai vị phó tổng của tập đoàn Thiên Tử, hôm qua Tôn Hàn đã gặp. Theo lời Giang Lệ thì hai người này đều là tay chân của Tôn Khải Thành!
Người trung niên tên Trương Bách Chương, đã làm việc ở đây rất lâu, giữ chức phó tổng mười năm nay.
Còn người trẻ tuổi tên Tần Phong, vừa nhậm chức phó tổng không lâu.
Tần Phong này là người rất thú vị.
Trong bảng xếp hạng sơ lược về các gia tộc tài phiệt ở Thượng Kinh thì họ Tôn số một, họ Giang số hai, họ Cẩm số ba...
Trong đó còn có một gia tộc mà thực lực có thể xếp vào hàng thứ năm đất Thượng Kinh này, chính là nhà họ Tần.
Tần Phong lại là người ưu tú nhất trong lớp con cháu của nhà họ Tần.
Có điều những năm gần đây hắn đều đi du học ở nước ngoài, mới về nước cách đây không lâu.
Vốn dĩ con đường Tần Phong sẽ đi sớm đã được gia tộc trải sẵn. Hoặc là vào công ty của gia tộc phát triển sự nghiệp, hoặc là vào cơ quan chính phủ làm việc.
Thế nhưng, Tần Phong lại chọn đến tập đoàn Thiên Tử làm phó tổng.
Nói thật lòng, vị trí phó tổng tập đoàn này nhiều người ao ước, nhưng đối với Tần Phong thì chức danh này chẳng là cái đinh gì mới phải.
Làm phó tổng ở đây chỉ tổ tốn thời gian.
Thế nhưng, Tần Phong lại lựa chọn như vậy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK