Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Nhưng nếu không công bố tin tức ấy thì Lạc Văn Thư sẽ không quan tâm, nhưng tin truyền đi rồi thì buộc Lạc Văn Thư phải cân nhắc.  

 

Nếu Thiên Tử dồn toàn lực để ủng hộ Thần Thoại, đến lúc đó, Tinh Hoàng và Ngân Trần sẽ bị chèn ép.  

 

Thế lực của Công Tử Minh đâu thể đùa được.  

 

Nhưng nếu tin Tôn Hàn thay đổi đối tác truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của anh.  

 

“Đành chịu thôi, chuyện gì cũng có tính hai mặt mà. Tôn Hàn làm vậy cũng coi như là tận tâm tận lực vì công ty rồi! Giang Lệ, con mắt nhìn người của anh chuẩn đấy”, Chu Giang khen ngợi.  

 

Nếu để người khác làm tổng giám đốc chứ không phải Tôn Hàn, chắc giờ đang sứt đầu mẻ trán rồi, dễ gì khống chế được cục diện này.  

 

Trước đó thì Tôn Hàn cho tập đoàn Cửu Thành thuê các câu lạc bộ của Thiên Tử ở Tây Nam, giờ lại thuận lợi trao đổi cổ phần với công ty khác, để tiếp thêm sức sống cho công ty.  

 

Hai chuyện này đủ giúp Tôn Hàn ngồi vững cái ghế tổng giám đốc rồi.  

 

Anh quả là người có năng lực.  

 

Chu Giang sáng mắt nói: “Giang Lệ, anh nói thử xem, nếu Tôn Hàn và Tôn Khải Thành mà đấu với nhau thì sẽ như thế nào nhỉ?”  

 

Chuyên này…  

 

Giang Lệ ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc sẽ rất thú vị, hơn nữa đây không phải tình huống giả tưởng đâu, sẽ xảy ra thât đấy”.  

 

Nếu Tôn Hàn đã đến Thượng Kinh thì chắc chắn là vì nhà họ Tôn.  

 

Chuyện đối đầu với Tôn Khải Thành chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.  

 

“Nhỡ họ lại bắt tay với nhau thì sao?”  

 

Chu Giang nói ra một khả năng khác: “Nhà họ Tôn có một Tôn Khải Thành đã khó đối phó lắm rồi, giờ lại thêm Tôn Hàn nữa thì chắc thế hệ trẻ ở Thượng Kinh không ai địch lại hai anh em họ được mất”.  

 

Nhà họ Tôn đã là gia tộc hàng đầu ở đây rồi.  

 

Giờ lại xuất hiện thêm hai nhân tài trẻ tuổi nữa thì còn gia tộc nào đọ lại được với họ nữa đây?  

 

“Một núi không thể có hai hổ, đó là vấn đế thứ nhất. Thứ hai, cái chết của Tôn Hành Vương có uẩn khúc, dù đã trôi qua nhiều năm nhưng chân tướng vẫn chưa rõ ràng, cho nên Tôn Hàn sẽ không bắt tay với Tôn Khải Thành đâu, chú lo nghĩ nhiều rồi”.  

 

Người bình thường đều suy đoán khả năng cao cái chết của Tôn Hành Vương là có liên quan đến Tôn Đạo Hương.  

 

Nhưng nếu không có bằng chứng xác thực thì đó mãi mãi chỉ là suy đoán mà thôi.  

 

Sao Tôn Hàn có thể bắt tay với con trai của kẻ tình nghi đã giết bố mình chứ?  

 

Vì vậy, Giang Lệ không lo lắng về chuyện này.  

 

“Cũng đúng, dẫu sao chuyện này cũng không liên quan đến em, còn anh thì không thể trở thành người thừa kế của nhà họ Giang nữa rồi nên cũng không ảnh hưởng nhiều, chúng ta cứ chờ xem kịch thôi”.  

 

“À, mà giờ mình gọi cho Tôn Hàn luôn chứ?”  

 

Được Chu Giang nhắc nhở, Giang Lệ mới nhớ lấy điện thoại ra, đúng là cần thông báo cho Tôn Hàn biết Lạc Văn Thư có ý thoả hiệp rồi. Tối nay, chắc có thể bàn chuyện được luôn.  

 

Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối.  

 

Nhưng Tôn Hàn lại giành lấy cơ hội lên tiếng trước.  

 

“Anh Giang, giờ tôi không rảnh để nói chuyện với anh, tôi đang bị người ta chặn đánh”.  

 

Bị người ta chặn đánh?  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK