Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông Lý, nhiều năm trôi qua rồi mà ông vẫn vậy nhỉ, mồm nhanh hơn tay. Chuyện năm xưa là sư phụ muốn tốt cho tôi, nên tôi không trách ông ấy. Còn vị trí thủ lĩnh thì tôi tin vào mắt nhìn của sư phụ”.

 

Năm nay, Lận soái mới ba mươi mốt, nhưng có thể nói là đã nếm trải mọi thứ trên đời, nên đương nhiên anh ta sẽ không dao động bởi mấy câu nói của Lý Hắc Tử.

 

“Ha ha ha, chẳng qua tôi thấy có nhiều thứ không xứng đáng với cậu thôi. Nhưng cậu lên đấu cũng vậy thôi, tôi giới thiệu qua hai người của phe tôi nhé, họ là Diêm Hùng bàn chân thép và huấn luyện viên máu lạnh Mạch Ninh của Đông Bắc. Nếu cậu xuất chiến giúp Tôn Hàn thì đối thủ sẽ là họ đấy”.

 

“Đừng trách tôi không nhắc nhở, lên sàn đấu rồi là nắm đấm không có mắt đâu, nhỡ có què tay cụt chân thì cũng đừng trách ai!”

 

Lý Hắc Tử sầm mặt xuống rồi nói với giọng uy hiếp.

 

Diêm Hùng trừng mắt, dù không nói gì, nhưng ý chí chiến đấu đã bùng cháy.

 

Lệ Lận chẳng buồn đáp lời, anh ta ung dung hỏi Tôn Hàn: “Đánh chết người rồi có phải chịu trách nhiệm không?”

 

Tất cả mọi người: “…”

 

Đã mười sáu năm trôi qua rồi mà ngạo khí của Lệ Lận vẫn như ngày nào.

 

Hai trong ba cao thủ nổi tiếng nhất của Đông Bắc đang đứng trước mặt, nhưng anh ta vẫn chẳng hề sợ hãi.

 

Đã thế còn hỏi xem có thể giết người được không!

 

“Đấu lôi đài mà, cứ thoải mái đi!”

 

Tôn Hàn cũng hờ hững đáp lại một câu, anh vốn thấy Diêm Hùng và Mạch Ninh cũng thường thôi nên tuỳ ý thúc giục: “Nếu đã đến rồi thì đừng để người ta chờ lâu, xuống đấu đi!”

 

“Được!”

 

Lệ Lận đáp lời rồi cất bước.

 

Lúc này, Tô Vấn Long đang nuốt nước miếng với vẻ khá sợ sệt.

 

Trước kia, mọi người đều là thành viên của Thiên Cửu Môn, ông ta vẫn là trưởng bối của Lệ Lận nên không thấy anh ta có gì đáng sợ.

 

Nhưng giờ, hai người đang đứng ở phe đối lập thì cảm giác đã khác hẳn.

 

Tô Vấn Long nhớ lại mười mấy năm trước, Lệ Lận mới mười sáu tuổi, ông ta còn nổi hứng muốn thử tài của anh.

 

Kết quả là nếu Lệ Lận không thu tay kịp thì đã đấm vỡ đầu ông ta rồi.

 

Một cảm giác lạnh lẽo chợt ùa về.

 

“Lệ Lận, chúng ta cứ đấu từ từ nhé!”, Tô Vấn Long run giọng nói.

 

Lệ Lận khoanh tay trước ngực rồi cứng nhắc nói: “Tôn Hàn đã bảo có thể giết người mà. Tô Vấn Long, tôi chỉ dùng ba chiêu thôi, nếu không đánh chết ông thì tôi sẽ nhận thua luôn”.

 

Tô Vấn Long: “…”

 

“Có thể bắt đầu rồi!”

 

“Tôi nhận thua!”

 

Sắc mặt của Lệ Lận dần trở nên nghiêm túc, vừa chuẩn bị ra tay thì Tô Vấn Long đột nhiên hèn nhát nhận thua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK