Dương Dung có vẻ né tránh, đúng hơn thì khi trả lời câu hỏi này, trông bà ta rất mất tự nhiên. Với khả năng nhìn nhận của mình, không khó để Tôn Hàn phát hiện ra vẻ lúng túng của bà ta.
Điều này có nghĩa là, năm xưa mẹ nuôi thật sự định quẳng anh đi rồi nuốt trọn số tiền hai trăm nghìn phí nuôi dưỡng ấy.
Bị Tôn Hàn chất vấn, phòng tuyến trong lòng Dương Dung sụp đổ, bà ta ấp úng nói: “Đúng là năm đó, mẹ định bỏ con, nhưng bố con đã ngăn cản. Ông ấy bảo nếu nhà mình đã nhận tiền của người ta thì phải nuôi con khôn lớn”.
“Vả lại, mẹ cũng sợ, vì người dám bỏ ra nhiều tiền như vậy chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Nhỡ vài năm sau, họ quay lại, không tìm thấy con rồi nổi điên lên thì biết làm sao?”
“Con càng lớn thì suy nghĩ ấy càng biến mất dần đi”.
Đây mới là câu nói thật lòng của Dương Dung.
Sau khi nhận được đáp án, Tôn Hàn thấy rất đau lòng.
Đúng là hoàn cảnh của một đứa trẻ không cha không mẹ.
Hồi nhỏ, mẹ nuôi luôn thiên vị Từ Tiểu bân, nhưng Tôn Hàn chưa từng nói gì, cũng không hề cảm thấy thất vọng như ngày hôm nay.
Anh nghiến răng thật lâu rồi mới nói: “Mẹ, không cần biết vì lý do gì, nhưng mẹ đã nuôi con lớn nên con phải biết đền đáp ơn dưỡng dục”.
“Nhưng thật lòng mà nói thì bao năm qua, con không biết phải làm thế nào… để gần gũi với mẹ”.
“Con là con nuôi của mẹ, chứ không phải kẻ thù, sao mẹ không công bằng với con chút nào vậy?”
Sau khi nói ra suy nghĩ trong lòng, Tôn Hàn bình ổn lại hơi thở rồi lạnh lùng nói: “Mẹ, thế này đi, con sẽ cho mẹ một khoản tiền. Mẹ ra giá đi, bao nhiêu cũng được”.
“Sau này, con vẫn sẽ gọi mẹ là mẹ và về thăm mẹ, nhưng…”
“Nhưng mẹ không được yêu cầu con làm bất kỳ chuyện gì nữa, cũng không được bắt con có trách nhiệm phụng dưỡng, được chứ ạ?”
Nếu không phải vì đã quá tuyệt vọng với mẹ nuôi thì chắc Tôn Hàn sẽ không nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Dù anh không cắt đứt quan hệ hoàn toàn, nhưng thật ra cũng chẳng khác là bao.
Dương Dung rưng rưng nước mắt rồi chợt thấy hoảng hốt.
Bấy giờ, bà ta mới biết mình sắp mất đi đứa con trai này rồi.
Dù trong lòng bà ta chưa từng một lần coi Tôn Hàn là con ruột của mình.
Nhưng bây giờ, bà ta chợt thấy đau lòng một cách kỳ lạ.
Dương Dung rất muốn nói không cần, mình không cần tiền!