“Đúng, là tôi gọi ông ấy về!”
Tôn Hàn lại trả lời đúng sự thật.
Nói dứt lời, Tôn Hàn bỗng cảm thấy rất nực cười. Thật không thể ngờ có một ngày, anh lại dùng thân phận của Từ Khang Niên để tỏ vẻ trước mặt một người phụ nữ.
Mặc dù những điều anh nói đều là sự thật.
Lâm Nhã Nhi thì không cười nổi vì còn đang sững sờ!
Thậm chí đến nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Nếu là như vậy thì quan hệ giữa Tôn Hàn và Từ Khang Niên không phải bình thường.
Lẽ nào là bạn bè tri âm tri kỷ?
Lâm Nhã Nhi chưa từng nghĩ anh trai của Từ Tiểu Bân mà lại lợi hại đến vậy!
“Đúng rồi, hiện giờ cô đang làm việc ở bất động sản Thịnh Hạ nhỉ. Ngày mai tôi gọi cho Từ Khang Niên, bảo ông ấy sắp xếp cho cô một công việc nhàn hơn, đứng quầy lễ tân có vẻ cũng khá mệt!”
Sau đó, Tôn Hàn nói tiếp.
“Việc này…có phải hơi phiền anh không?”
Lâm Nhã Nhi ban đầu rất vui mừng, nhưng sau đó lập tức nhớ ra mình không nên quá vồ vập.
Tôn Hàn xua tay đáp: “Chỉ là một cuộc điện thoại, có gì mà phiền chứ”.
“Nào, uống đi”.
Dáng vẻ này của Tôn Hàn quả thực rất giống như đang đi lừa đảo con gái nhà người ta.
Nhưng những chuyện như thế này đối với mấy cậu ấm nhà giàu mà nói thì đúng là quá bình thường, một người nguyện rắc thính, một người nguyện đớp thính.
Tôn Hàn còn chắc chắn rằng chỉ cần anh muốn thì đêm nay anh có thể đưa Lâm Nhã Nhi lên giường.
Có điều, đương nhiên Tôn Hàn sẽ không làm như vậy.
Ngay cả khi Lâm Nhã Nhi và Từ Tiểu Bân không có quan hệ mập mờ gì thì anh cũng không có hứng thú.
Lý do anh làm màu trước mặt Lâm Nhã Nhi, chẳng qua là do tối nay trong lòng anh đang buồn bã, muốn tìm thú vui gì đó.
“Đúng rồi, Tiểu Bân cũng tới Giang Châu rồi, cô có biết không?”
Tôn Hàn đột nhiên nhắc đến Từ Tiểu Bân. Vẻ mặt Lâm Nhã Nhi ngay lập tức trở nên không được tự nhiên.
Nếu là người khác thì Lâm Nhã Nhi có lẽ sớm đã vênh mặt hất hàm chối bay. Nhưng đứng trước Tôn Hàn, cô ta chỉ cố gắng giải thích.
“Anh Tôn Hàn, em…”
Đúng lúc này thì điện thoại của Lâm Nhã Nhi đột nhiên rung lên.
Lâm Nhã Nhi cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình. Nét mặt cô ta càng trở nên bối rối.