Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Thật lòng mà nói thì Bạch Cần không hề có một chút ý oán trách nào, thậm chí còn thích cảm giác trong nhà có người như thế này.  

 

Nhưng tiếc là,,,  

 

Bạch Cần đang rửa bát trong bếp, thi thoảng lại liếc nhìn Tôn Hàn rồi khẽ thở dài.  

 

Cô ấy đã biết người đàn ông này quá muộn.  

 

Người ta đã thích người khác mất rồi.  

 

Một giờ chiều, Bạch Cần đã lôi Tôn Hàn ra khỏi nhà.  

 

Mua sắm là bản tính trời sinh của phụ nữ, Bạch Cần cũng không ngoại lệ, sau một buổi chiều, cô ấy đã xách đủ loại túi lớn túi nhỏ.  

 

Nhưng cô ấy đều tự trả tiền, chứ không cần phiền đến Tôn Hàn.  

 

Đương nhiên cô ấy biết Tôn Hàn không thiếu tiền, nhưng làm vậy là để vạch rõ ranh giới của hai người.  

 

Bạch Cần mím môi.  

 

Tôn Hàn có thể mua cả căn trang viên cho cô ấy ở, cô ấy thấy rất cảm kích, ngoài ra thì không thể hi vọng xa vời đến những thứ khác.  

 

Sau khi về nhà cất đồ xong, hai người lại đi ra ngoài, đích đến là khu phố ẩm thực nức tiếng ở Thượng Kinh.  

 

Đèn bắt đầu sáng.  

 

Người qua lại ở đây cũng đông dần.  

 

Thi thoảng lại thấy các người nổi tiếng trên mạng đến check in, rồi thể hiện tình cảm với nhau, làm người ta nổi hết cả da gà.  

 

Dù Bạch Cần không bài xích những người này, nhưng cũng không thể thích nổi.  

 

Nên khỏi bàn tới chuyện ngắm nhìn.  

 

Có tiền thì hãy đối xử tốt với chính bản thân mình.  

 

“Mười xiên tim, một phần tôm hùm, lòng già và nửa cân thịt bò…”  

 

Hai người họ đến một quán đồ nướng, Bạch Cần gọi một lèo mấy món, sau đó còn không quên bổ sung: “Một két bia nữa nha ông chủ”.  

 

Chờ chủ quán đi rồi, Tôn Hàn mới cười nói: “Cô ăn được nhiều thế à? Hơn nữa, ăn đồ nướng không tốt đâu, còn dễ bị nóng rồi lên mụn đấy, cô không sợ sao?”  

 

“Thi thoảng ăn thì không sao đâu, đồng nghiệp trong công ty cũng không thích ăn mấy thứ này, mà tôi đi ăn một mình thì chán chết, cho nên có mấy khi tôi đến đây đâu. Hôm nay, tôi phải ăn thả phanh một chút, có vấn đề gì không?”  

 

“Cùng lắm thì lên mấy con mụn chứ gì, tôi đẹp sẵn rồi, không phải lo”.  

 

Bạch Cần tỏ thái độ điềm nhiên, trông rất chảnh choẹ.  

 

Được rồi, không phải Bạch Cần chảnh choẹ mà là cô ấy biết rõ ưu thế của mình.  

 

Đúng là cô ấy rất xinh đẹp.  

 

“Ok, tôi sẽ liều mình tiếp mỹ nữ. Hôm nay, cô cứ ăn uống thả phanh đi, đừng lo các vấn đề sau đó, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cô về nhà”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK