"Hơn nữa, Giang Hồi à, em đã gia nhập làng giải trí này hai năm rồi, thể loại người nào cũng đã gặp. Em thấy trong số đám đàn ông em từng gặp, có ai tốt hơn giám đốc Tôn không?"
"Nói câu thực lòng, những nữ minh tinh muốn tiến xa trong giới showbiz mà không muốn mất thứ gì là chuyện không thể. Giờ em muốn dâng hiến cho Tôn Hàn hay là để một gã nào đó sau này tới ức hiếp em?"
"Cơ hội thì phải tự mình nắm lấy!"
Giang Hồi nghe hiểu ý Vương Mai, cắn răng suy nghĩ.
Nếu muốn đi tiếp con đường này mà không bị đám lang sói kia ngấp nghé thì chắc chắn cần có một chỗ dựa.
Tôn Hàn chính là chỗ dựa thích hợp!
Hơn nữa, cô cũng cam tâm tình nguyện.
"Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ".
Thực ra Giang Hồi không muốn dùng cách này để ở bên cạnh Tôn Hàn, có điều chị Mai nói không sai, người đàn ông tốt vẫn phải do mình tự giành lấy!
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên
Nghe tiếng, Giang Hồi lập tức quay lại mỉm cười chào hỏi: "Chị Tri Thu!"
Người vừa tới chẳng phải ai xa lạ mà chính là Thẩm Tri Thu!
Sau khi vào công ty, Giang Hồi chủ động làm quen với Thẩm Tri Thu. Hai người nói chuyện khá hợp nên quan hệ không tồi.
"Chị đoán hai người đang nói đến việc tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử đến thăm công ty chúng ta phải không?", Thẩm Tri Thu cười hỏi.
"Đúng vậy! Cũng không biết lời mọi người đồn có đúng không, tập đoàn Thiên Tử muốn hợp tác với chúng ta để quay một bộ phim hoành tráng!", Vương Mai vừa cười hùa vừa nháy mắt với Giang Hồi ra hiệu cho cô đừng nói sự thật.
Giờ Tôn Hàn có mua cổ phần của công ty không còn chưa chắc chắn, lúc này vẫn chưa phù hợp để cho những người khác biết.
Giang Hồi cũng hiểu điều này nên không tiếp lời nữa.
Nhưng cô đột nhiên chú ý sắc mặt hồng hào tươi tắn của Thẩm Tri Thu, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: "Chị Tri Thu, chị có chuyện gì vui sao, hôm nay tâm trạng tốt quá vậy? Chuyện kia đã giải quyết được rồi sao?"
Chuyện kia đương nhiên là đang ám chỉ chuyện Lư Khôn đánh Thẩm Tri Thu. Công ty không những không ra mặt giúp mà còn bắt Thẩm Tri Thu xin lỗi.
Thẩm Tri Thu bất giác đưa tay lên sờ má, có chút ngượng ngùng hỏi: "Trông chị có vẻ rất vui vẻ sao?"
"Ai cũng có thể nhận ra được mà!"
Thẩm Tri Thu đột nhiên nghĩ tới Tôn Hàn, sự vui vẻ hiện trên khuôn mặt cô ngoài do Tôn Hàn ra thì làm gì còn lý do nào khác?
"Việc chưa được giải quyết, nhưng chị cũng sẽ không xin lỗi Lư Khôn! Chị cũng đã nghĩ thông, dù gì ở trong giới này bao nhiêu năm cũng khiến chị quá mệt mỏi rồi", Thẩm Tri Thu đáp.
Tối hôm qua Tôn Hàn hỏi cô có cam tâm hay không?
Đương nhiên là không!
Nhưng vậy thì đã sao? Một kiếp người thực sự có quá nhiều việc không cam tâm, có tính toán cũng chẳng ích gì.
Cùng lắm là rút khỏi giới giải trí.