Hiệu trưởng La thoáng chau mày, cảm thấy chủ tịch Từ ra mặt cho Tôn Hàn mà anh còn có thái độ sai sử ấy, sẽ dễ làm Từ Khang Niên không vui.
Dù sao người ta cũng là ông chủ lớn, Tôn Hàn có là tổng giám đốc, là CEO, là cổ đông, thì vẫn là cấp dưới của người ta!
Có năng lực là tốt, nhưng cậy tài mà kiêu thì không nên.
Nhưng Từ Khang Niên vẫn giữ thái độ rất kính cẩn, “Vâng!”
Ông ấy lấy điện thoại ra gọi, sau khi lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Hằng rồi bật loa ngoài.
Trương Hằng không biết tại sao đối phương đột nhiên gọi điện thoại, nhưng trong lòng có dự cảm không lành.
Lý Tình ngồi ở bên cạnh Trương Hằng, nhưng không hề mở miệng nói tiếng nào.
“A lô, chủ tịch Từ, có chuyện tốt gì đã khiến anh gọi điện cho tôi thế?”, một giọng trung niên hào sảng vang lên từ đầu dây bên kia.
Giọng nói ấy khiến Lý Tình và Trương Hằng biến sắc ngay lập tức.
Họ từng nghe thấy giọng nói này rồi, quen thuộc vô cùng.
Đây chính là giọng của Ngô Tân Cương - trưởng đài phát thanh tỉnh Tây, người có quyền quyết định tuyệt đối.
Trương Hằng có cảm giác như đất trời sụp đổ.
Hắn không thể ngờ một doanh nhân bất động sản trong thành phố, lại có mối liên hệ trực tiếp với trưởng đài của họ.
Mà nghe giọng điệu của trưởng đài, hình như còn khá kính trọng Từ Khang Niên nữa.
Giọng nói của Ngô Tân Cương khách sáo và vui vẻ là thế.
Nhưng lời lẽ của Từ Khang Niên thì chẳng khác gì giấu dao sau nụ cười, “Trưởng đài Ngô, Từ Khang Niên tôi đây là người thẳng tính, nên không vòng vo với anh nhé. Bây giờ có một cậu thanh niên tên Trương Hằng đang ở trước mặt tôi, là người của đài phát thanh tỉnh các anh”.
“Cậu ta thẳng thắn uy hiếp tôi yêu cầu năm triệu, nếu không sẽ phá huỷ danh tiếng của công ty bất động sản Thịnh Hạ chúng tôi, còn muốn Thịnh Hạ phá sản!”
“Nếu tôi không hài lòng, à không, nếu như cậu nhà tôi không hài lòng về chuyện này, thì đài phát thanh tỉnh các anh chờ ngày đóng cửa đi!”
“Anh nên biết rằng, tôi không chỉ đại diện cho bất động sản Thịnh Hạ. Cậu nhà tôi, càng không đơn giản chỉ đại diện cho bất động sản Thịnh Hạ”.
“Tôi đảm bảo, nếu anh không thể cho tôi một lời giải thích thoả đáng thì kể từ ngày hôm nay, đài phát thanh tỉnh các anh sẽ không nhận được bất kỳ quảng cáo nào!”
Vì Tôn Hàn đã nói phải giải quyết càng nhanh càng tốt, nên Từ Khang Niên không dông dài mà đi thẳng vào vấn đề.
Ngày nay đài phát thanh tỉnh vốn đã gặp nhiều khó khăn, hầu hết quảng cáo phải xin nhờ khắp nơi mới nhận được.
Nếu không nhận được quảng cáo thì ngày đóng cửa sẽ không còn xa nữa.
Cậu nhà tôi?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tôn Hàn.
Thì ra thân phận của người ta không chỉ là tổng giám đốc của bất động sản Thịnh Hạ, thực tế còn đứng trên cả Từ Khang Niên - ông chủ thực sự của công ty!
Trương Hằng muốn khóc đến chết đi sống lại.
Hắn ra oai nhầm người rồi!