Trước kia, cô ta còn non trẻ nên nghĩ rằng Tôn Hàn là một người đàn ông kém cỏi. Anh đối xử với cô ta quá tốt, đến mức cô ta coi đó là điều hiển nhiên và thấy chán ghét.
Nhưng khi mất đi anh rồi, cô ta mới biết Tôn Hàn chính là người đàn ông mà mọi phụ nữ trên đời muốn gắn bó.
Tôn Hàn đã bỏ ra quá nhiều cho Liễu Y Y.
Dù bây giờ, anh có phụ lòng cô thì cũng không cần phải thấy có lỗi.
Ngược lại, Liễu Y Y phải thấy mang ơn anh mới đúng.
Dù vì sự cố nên Tôn Hàn và Liễu Y Y đã phát sinh quan hệ, sau đó cô còn sinh cho anh một đứa con gái.
Nhưng như vậy thì sao nào?
Tôn Hàn đã bù đắp lại gấp hàng trăm hàng nghìn lần cho Liễu Y Y rồi.
Còn Liễu Y Y đã làm được gì cho anh?
Chỉ cần anh làm gì sai một cái là cô sẽ nhăn nhó mặt mày ngay.
Anh phải luôn đối xử tốt với Liễu Y Y, chỉ cần lệch sóng cái là thành mắc tội lớn ngay.
Dựa vào đâu chứ?
Lâm Mỹ Quyên thấy Liễu Y Y của bây giờ giống hệt mình năm xưa.
“Cô không cần an ủi tôi đâu, tôi tự biết cách thu xếp chuyện tình cảm của mình”.
Tôn Hàn mỉm cười rồi nhìn đồng hồ: “Đến giờ cơm rồi, tôi mời cô đi ăn nhé?”
“Nếu anh đã đến Ma Đô rồi thì phải là tôi mời mới đúng, anh muốn ăn gì cứ nói, tôi không nghèo như anh nghĩ đâu”.
Lâm Mỹ Quyên nhận ra Tôn Hàn không muốn nhắc nhiều đến Liễu Y Y nên cũng mỉm cười cho qua chuyện.
“Tôi là khách nên tuỳ cô thôi”.
…
Tôn Hàn và Lâm Mỹ Quyên gặp gỡ qua loa, hàn huyên đôi ba câu và dùng bữa với nhau rồi ai về nhà nấy.
Vừa về khách sạn, Tôn Hàn đã thấy Liễu Phương Phương đang có vẻ mặt khó chịu.
Tôn Hàn biết lý do là gì, cô ta đang lo lắng về chuyện của Diệp Vân Nghĩa.
Nếu không giúp anh ta thì cô ta sẽ thấy có lỗi với ông ngoại mình.
Nhưng nếu giúp thì cô ta lại thấy thẹn với lòng.
Tôn Hàn không định tham gia vào chuyện này nữa, tự Liễu Phương Phương quyết định thôi.
Làm được gì cho hai nạn nhân xấu số thì Tôn Hàn đã làm cả rồi.
Từ góc độ của một người xa lạ mà nói thì anh đã phản công lại cho họ nên không cần phải hổ thẹn.
Diệp Vân Nghĩa bị phơi bày tội ác cũng không liên quan đến anh.
Tôn Hàn ngồi xuống sofa rồi mở ti vi xem bản tin.