Cô gái tên là Chu Đình vẫn thấy người đó trông rất quen, đến bóng lưng cùng vậy nên mơ hồ nói: “Vương Ngọc, hình như anh ta là Tôn Hàn!”
“Ha ha, Tôn Hàn! Đình Đình, cô bị ảo giác à? Không nhớ ngày xưa nghe nói Tôn Hàn đi tù vì chuyện gì đó đấy à? Dù bây giờ, anh ta đã được thả, liệu cô nghĩ anh ta có thể lái chiếc xe đó không? Mercedes đấy, đắt lắm đó biết không hả?”
Dù dè bỉu, nhưng Vương Ngọc vẫn quay lại nhìn bóng lưng người mặc áo măng tô màu đen đó rồi có vẻ si mê nói: “Lẽ ra ban nãy tôi phải dùng cái cớ này của cô để tiếp cận với anh ta! Nếu có thể gả cho một người đàn ông vừa đẹp trai, giàu có lại phong độ như vậy thì tôi sống không uổng kiếp này rồi!”
“Thôi đi, các anh chàng giàu có thật sự mà ưng mắt các cô gái quê mùa như chúng ta ư? Cùng lắm chỉ chơi đùa thôi, Vương Ngọc, chúng ta phải thực tế lên!”
Chu Đình nhìn bóng lưng đó thêm một lúc rồi quay người rời đi.
Cô ấy thầm nghĩ Vương Ngọc nói đúng, người thanh niên đầy triển vọng lái xe sang đó không thể là Tôn Hàn được.
Cô ấy hoa mắt thật rồi.
Cộc cộc!
Ngôi nhà cũ này ở trên tầng năm, Tôn Hàn thở hổn hển rồi gõ lên cánh cửa chống trộm cũ kỹ.
Sáu năm không liên lạc, không biết mọi người thế nào rồi.
Em gái anh có khoẻ không, còn em trai đã đi làm hay chưa, mẹ nuôi còn vô lý, suốt ngày chọc giận hàng xóm láng giềng như trước nữa không.
Từ nhỏ, Tôn Hàn đã biết mình là con nuôi, vì anh họ Tôn, còn bố nuôi họ Từ!
Nếu nói đến tình thương, thì khi bố nuôi chưa mất vì bệnh ung thư phổi, anh cũng từng được cảm nhận thứ tình thương này.
Nhưng sau khi bố nuôi mất, anh như người thừa trong nhà, mẹ nuôi Dương Dung chỉ quan tâm tới người con trai út của mình.
Đồ chơi, quần áo mới và thịt kho đều là của cậu ta hết.
Anh và em gái Từ Hạ còn không được hưởng một phần mười tình thương của mẹ nuôi.
Một năm trước khi bố nuôi mất, Tôn Hàn được bảy tuổi, khi ấy anh mới biết thân thế của mình. Có người đã đưa một khoản tiền cho một gia đình bình thường họ Từ ở Mục Thành để họ nuôi dưỡng anh.
Cũng vì lý do này nên Tôn Hàn không mang họ Từ.
Còn ai là người đã gửi anh và bố mẹ ruột của anh là ai thì bố nuôi không biết, anh lại càng không.
Bố nuôi chỉ nói, gửi kèm với anh khi còn đỏ hỏn cho nhà họ có một miếng ngọc bội, giờ mẹ nuôi anh đang giữ nó.
Nếu một ngày nào đó, người thân của anh tìm tới thì đấy chính là thứ để chứng minh thân phận của anh.
Bố nuôi còn nói có lẽ thân thế của anh không đơn giản.
Năm mười sáu tuổi, Tôn Hàn đã rời khỏi nhà. Anh mới lên cấp ba được một tháng, đã bị anh trai của mẹ nuôi dẫn tới Giang Châu làm công trình.
Khi ấy, mẹ nuôi Dương Dung đã nói với anh thế này: bố nuôi con đã mất rồi, con là anh cả trong nhà thì nên ra ngoài kiếm tiền cho em trai đi học.
Tôn Hàn vẫn nhớ như in ngày đó, bởi khi ấy sau cuộc thi cuối tháng đầu tiên của năm lớp mười, thành tích của anh đã đứng thứ ba toàn lớp.
Nhưng tờ giấy khen ấy đã bị anh vò nát ở sau lưng.
Từ đó, anh đã lưu lạc nơi đất khách bảy năm.
Ông bác dẫn anh đến làm việc ở công trường đã bị đuổi vì ăn cắp vật liệu xây dựng, còn Tôn Hàn lại được cất nhắc lên làm quản đốc vì chăm chỉ.
Mấy năm sau, anh đã kiếm được chút tiền.
Nhờ có số tiền này mà em gái anh không phải lo chi phí học đại học, cô bé kém anh bảy tuổi, bây giờ chắc cũng mới tốt nghiệp.