"Đẹp thì đẹp đấy nhưng cũng là của người khác thôi! Những người ngoại tỉnh như tôi cũng chỉ có thể ngưỡng mộ, vài năm nữa rồi tôi cũng quay về Giang Châu thôi".
Tâm trạng Lâm Ảnh hơi đi xuống, cô ấy như tự nhủ với mình.
Tôn Hàn mỉm cười, không tiếp lời.
Sao anh có thể không biết Lâm Ảnh cố tình nói như vậy chứ?
Thấy Tôn Hàn không tiếp lời, Lâm Ảnh hơi bực mình. Tôn Hàn ngu thật hay giả vờ không hiểu vậy?
Sao lại không hỏi mấy năm nay cô ấy sống thế nào? Vì sao lại đến làm việc trong khu giải trí của Ma Đô? Có phải là có nỗi niềm gì khó nói không?
Như thế thì cô ấy mới có thể nói tiếp được.
"Phải rồi Tôn Hàn, mấy năm nay cậu sống thế nào? Xem ra cậu kiếm được khá nhiều tiền nhỉ?"
"Tạm ổn, sống qua ngày thôi, cũng không tốt lắm", Tôn Hàn vẫn trả lời không chút kẽ hở.
"Cái gì mà sống qua ngày chứ, tốt là tốt, không tốt là không tốt! Đều là bạn học cũ mà, tôi không muốn cậu sống hời hợt như vậy!", Lâm Ảnh tức giận nói.
"Vậy coi như là sống tốt đi".
"Cái gì vậy chứ? Bây giờ cậu lái xe hãng gì?"
Thấy Lâm Ảnh nhất quyết truy hỏi đến cùng, Tôn Hàn thầm cười trong lòng, những cuối cùng vẫn dằn lòng được.
Vô duyên vô cớ mà Lâm Ảnh lại gặp phải người bạn học cũ là anh đây, cô ấy sẽ không niềm nở thế này mới đúng.
Không có chuyện gì mà tự nhiên niềm nở chắc chắn có kế hoạch gì đó.
Khả năng cao Lâm Ảnh đã coi anh là một khách hàng tiềm năng.
Cái danh bạn học cũng chỉ là thủ đoạn để kết thân mà thôi.
Cũng chẳng có gì phải bất ngờ, bây giờ đã hai sáu hai bảy tuổi đầu, chẳng còn là những thiếu niên hồn nhiên vô tư nữa.
Hiện thực mạnh mẽ tới nỗi có thể thay đổi tất cả.
"Tôi có một chiếc Mercedes S-Class ở Thượng Kinh".
Tôn Hàn chẳng buồn nói dối làm gì, anh nói thật luôn.
Mercedes S-Class là chiếc xe hơn một triệu tệ!
Không phải là siêu giàu, nhưng cũng không phải người nghèo.
Hơn nữa cô ấy đã khá quen thuộc với Tôn Hàn, biết rằng xuất phát điểm của Tôn Hàn khá thấp. Mới tuổi này mà đã lái loại xe đó đã là giỏi lắm rồi.