"Khách sạn Thế Hào!"
Giang Hồi: "....."
Sau khi cúp máy, Tôn Hàn liền thay quần áo.
Lúc này chỉ còn chưa đầy hai tiếng nữa là đến bảy giờ, anh phải qua đó ngay.
Cốc cốc!
Lúc này có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
Tôn Hàn đi mở cửa thì thấy Bạch Cần đứng ngoài.
"Anh định ra ngoài à?", Bạch Cần nhìn quần áo trên người anh.
Tôn Hàn gật đầu: "Tối nay tôi hẹn bạn ăn cơm".
Không cần phải giải thích gì thêm, vài ba câu thì không thể nói rõ được.
"Ồ, tôi còn đang định rủ anh ra ngoài ăn đấy! Anh có hẹn với bạn thì thôi vậy", Bạch Cần thấy hơi mất mát.
"Ừ, sáng mai tôi tới gọi cô, chúng ta cùng đi đến buổi đấu giá".
Tôn Hàn khẽ gật đầu, buổi tối hôm nay rất quan trọng, anh phải giúp Giang Hồi giải quyết rắc rối, không thể đưa Bạch Cần theo được.
"Ngày mai sao?"
Bạch Cần hơi khó xử, liền nói: "Hay là, hay là ngày mai chúng ta không đi nữa?"
"Cô không rảnh hay là không muốn đi?", Tôn Hàn nghi hoặc.
Sắc mặt Bạch Cần rất bối rối, cô ấy cắn răng nói: "Tôi, tôi thấy rất khó chịu!"
Phải tận mắt nhìn thấy nhà của mình bị đấu giá, sau đó bị bán cho người khác, mà mình chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cô ấy thấy vô cùng khó chịu!
Tôn Hàn chợt im lặng, sau đó bật cười: "Vẫn nên đi đi, ngộ nhỡ lại có niềm vui bất ngờ thì sao?"
Nhưng mà Bạch Cần chỉ nghĩ rằng anh đang an ủi mình.
Niềm vui bất ngờ?
Làm gì có chứ, chẳng lẽ tự dưng trang viên lại có thể thuộc về cô ấy sao?
Nhưng khi nhìn ánh mắt của Tôn Hàn, cuối cùng cô ấy vẫn gật đầu.
Nếu như không đi xem thì cô ấy sợ sau này sẽ hối hận.
"Ừ, còn chuyện gì nữa không?", Tôn Hàn hỏi.
"Không, hết rồi. Không quấy rầy anh nữa, tối nay hãy đi chơi thật vui nhé". Bạch Cần nói xong thì quay người đi về nhà mình.
.....
Sáu rưỡi tối.
Tôn Hàn và Giang Hồi gặp nhau bên ngoài khách sạn Thế Hào. Có lẽ là vẫn còn ám ảnh từ lần trước nên Giang Hồi ăn mặc kín mít, không nhìn kỹ thì Tôn Hàn cũng suýt nữa không nhận ra, anh cười không ngừng được.
"Đi thôi, chúng ta vào đi", Tôn Hàn nói.