Điều khiến Tôn Hàn bất ngờ là bên kia đầu dây lại vang lên giọng nói của Đồng Đồng.
“Bố đây. Dạo này Đồng Đồng có ngoan không nào?”
Vừa nghe thấy giọng nói ngô nghê của Đồng Đồng, tâm trạng của Tôn Hàn lập tức vui vẻ hẳn lên.
“Đồng Đồng ngoan lắm ạ. Bố không tin con thì có thể hỏi, hỏi mẹ ạ!”
“Ừa, bố tin Đồng Đồng mà”.
“Bố ơi, khi nào bố mới về thăm Đồng Đồng ạ?”
Đồng Đồng bỗng nghẹn ngào nấc lên.
Tôn Hàn an ủi cô bé, “Khi nào rảnh, bố nhất định sẽ về thăm Đồng Đồng nhé”.
Anh hiểu, dù sao Đồng Đồng cũng là một đứa trẻ, luôn nghĩ gì nói đó.
Đồng Đồng rất nhớ anh!
Khi nào có thời gian, anh chắc chắn sẽ tranh thủ quay về thăm Đồng Đồng.
Cả hai trò chuyện với nhau được một hồi thì Đồng Đồng đưa điện thoại cho Liễu Y Y
“Khi nào anh rảnh, nhớ gọi điện cho Đồng Đồng nhé. Đồng Đồng thường nhớ anh đến phát khóc đấy”, câu đầu tiên của Liễu Y Y cũng nói như thế.
Tôn Hàn cảm thấy áy náy lắm, bèn gật đầu, “Ừ!”
“Chuyện ở tỉnh lỵ sao rồi? Thuận lợi cả chứ?”
“Cũng ổn, khá giống với dự tính của anh”.
“Vậy thì tốt”, Liễu Y Y không nghĩ nhiều, nghe anh nói thế cũng yên tâm phần nào.
“Em thì sao? Việc thành lập Y Minh Nguyệt không gặp vấn đề gì chứ?”, Tôn Hàn hỏi.
“Tình hình khá ổn, dây chuyền sản xuất đã sẵn sàng rồi. Còn nửa tháng nữa là chính thức cắt băng khánh thành và thành lập, sau đó sẽ chuẩn bị bắn phát súng đầu tiên vào mùa thu!”
Tôn Hàn nhẩm tính, tốc độ cũng khá nhanh. Vào cuối năm trước, quốc tế Phong Hoả và thời trang Sâm Uy đạt thoả thuận hợp tác, chính thức quyết định thành lập Y Minh Nguyệt.
Thế mà đầu năm nay, họ đã chuẩn bị cắt băng khánh thành rồi.
Ngay sau đó là chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới và mở các kênh bán.
Nếu không thể bắt kịp tung ra sản phẩm mùa hè, thì trực tiếp khởi động từ mùa thu cũng được.
Tốc độ như thế cũng nhanh lắm rồi.
Điều này có nghĩa là chỉ cần chờ đến mùa thu, nếu không có gì bất ngờ, Liễu Y Y với tư cách là người phụ trách Y Minh Nguyệt, sẽ bắt đầu nổi tiếng trong ngành thời trang may mặc.
Giấc mơ của cô đã ở rất gần.
“Chúc mừng em”, Tôn Hàn thực sự không biết nên nói gì, chỉ bật ra mấy chữ như vậy.
Liễu Y Y đáp, “Nói chúc mừng thì còn sớm quá, chờ Y Minh Nguyệt tạo được tiếng vang rồi nói cũng chưa muộn mà”.
“Ừ”.
Nói thế thôi, chứ Tôn Hàn không cho là vậy.