Gặp nhau trên đường đi, Cung Ngạo và Văn Thước Tùng cùng bước đến.
Sắc mặt của Tả Quân tối sầm, bây giờ ông ta không muốn gặp bất kỳ ai.
Văn Thước Tùng nhìn ra tâm trạng của Tả Quân nên rất thức thời, không nói gì.
Nhưng Cung Ngạo lại không có khả năng quan sát ấy, vừa mở miệng ra đã châm dầu vào lửa, “Chú Tả à, cái tên Phá Quân đấu với chú tối nay có lai lịch thế nào thế ạ? Cậu ta còn dám ra tay với chú, đúng là không biết sống chết!”
Soạt!
Tả Quân lập tức quét mắt nhìn gã, “Cung Ngạo, chuyện này liên quan gì đến cậu?”
Cung Ngạo là con trai một người bạn lâu năm của ông ta. Nếu không có mối quan hệ này, thì thứ mà gã nhận được đã không phải là một cái trừng mắt, mà là một cú đấm.
“Chú Tả à, cháu chỉ cảm thấy tên Phá Quân kia thật không biết điều, dám làm chú mất mặt ngay sân nhà của chú. Cần phải dạy dỗ cậu ta một trận ra trò!”
“À phải, cậu ta còn đến với một người nữa, người này tên là Tôn Hàn, kiêu ngạo cực kỳ, bảo là ở Tế Bắc này không ai dám động vào anh ta! Đúng là không xem chú Tả ra gì…”
Cung Ngạo đang thao thao bất tuyệt thì bỗng nhìn thấy có hai người lần lượt từ bên ngoài bước vào.
Tôn Hàn đi trước, Phá Quân theo sau.
Đôi mắt sáng rực lên, Cung Ngạo chỉ thẳng vào mũi Tôn Hàn rồi nói, “Chú Tả, chính là anh ta đấy ạ! Là anh ta không xem chú ra gì!”
Đứng trước cửa, Tôn Hàn chẳng buồn quan tâm đến lời của Cung Ngạo, tựa như gã chỉ là một tên hề vậy.
Điều này làm Cung Ngạo vô cùng tức giận, dám xem gã như kẻ tàng hình à?
Nhưng khi chuẩn bị cất giọng quát tháo, gã lại nghe thấy mấy chữ mà cả đời này gã cũng không dám tin.
“Tả Quân, quỳ xuống!”, Tôn Hàn nói.
“…”
Cung Ngạo không tin vào tai mình nữa. Văn Thước Tùng cũng không tin, bèn lập tức tiến về phía trước, lớn tiếng đe nẹt, “Tôn Hàn, anh muốn chết phải không? Dám ăn nói với ông Tả như vậy?
“Tả Quân, ông không bảo chó của ông câm mồm lại, tôi sẽ giết nó giúp ông đấy”, Tôn Hàn đã bước đến trước chiếc ghế xô pha sát tường, lãnh đạm ngồi xuống.
“Anh…”
“Văn Thước Tùng, câm miệng!”
Khi Tả Quân đứng dậy quát mắng, Văn Thước Tùng mới im lặng.