Trừ khi Tôn Hàn ở lại Ma Đô tiếp tục chơi với bố con họ, không thì chắc chẳng ai làm gì được họ đâu.
Nhưng thật lòng mà nói thì Tôn Hàn không có hứng chơi với hai bố con nhà đó.
Mười một giờ ba mươi phút sáng.
Tôn Hàn đã ra khỏi sân bay, ngắm nhìn thành phố không sầm uất như Ma Đô, nhưng anh lại có cảm giác rất gần gũi.
Anh lại về Giang Châu rồi.
Thậm chí, ngay lúc này, anh không còn muốn đi đâu nữa.
Mà chỉ muốn ở lại đây và sống một cuộc sống giản đơn thôi.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ.
Tôn Hàn đi thẳng ra ngoài đường cái.
Lúc này, có một chiếc A6 màu đen đang đỗ trước mặt Tôn Hàn, cửa xe được kéo xuống để lộ ra một gương mặt tươi cười: “Anh lên xe đi!”
Là Lục Hạo!
Tôn Hàn cũng không khách sáo mà mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào luôn.
Lục Hạo nhanh chóng lái xe rời đi rồi tiến vào trung tâm Giang Châu.
Trước đi về đây, Tôn Hàn đã gọi cho Lục Hạo đến đón mình.
Ngoài ra, anh không liên lạc với ai khác nữa, kể cả Liễu Y Y.
Vì anh muốn làm Đồng Đồng bất ngờ.
Chiếc A6 lướt trên đường quốc lộ rộng rãi của Giang Châu, Tôn Hàn ngồi ở ghế lái phụ, vừa ngắm nhìn cảnh vật quen thuộc vừa cười nói: “Hôm nay cứ giống ngày anh mới ra tù ấy, chỉ có em chứ không còn ai tới đón”.
“Phì phì, sao anh lại nói mấy câu xui xẻo thế?”
“Anh đã ra tù lâu lắm rồi, còn nhắc chuyện ấy làm gì nữa! Vả lại, lần trước khi đến đón anh, em chưa có gì cả, nhưng lần này thì khác, em có hẳn con A6 này đây nè”.
“Nhưng chắc anh thấy nó cũng xoàng thôi phải không!”
Lục Hạo cười nói.
Cậu ta vừa kính trọng vừa bái phục ông anh này.
Năm xưa, nếu không nhờ có Tôn Hàn, thì chắc bây giờ cậu ta vẫn đang làm khuân vác ở đâu đó.