Tôn Vượng Thịnh chẳng nói chẳng rằng, chỉ chờ Đổng Hạo giải quyết.
Đổng Hạo đắn đo một lúc rồi nhìn Tô Quyền: "Cậu đi tự thú đi, tự mình nói với cảnh sát rằng cậu đã vu oan Cô Giang như thế nào. Tôi sẽ mời luật sư cho cậu để có được hình phạt nhẹ nhất!"
Ý ông ta là Tô Quyền không chỉ phải đi tới đồn cảnh sát mà còn phải ngồi tù!
Hình phạt này nghiêm trọng hơn Tô Quyền nghĩ.
Hắn cứ tưởng rằng cùng lắm là sa thải hắn thôi!
Không ngờ lại đến mức phải ngồi tù!
"Anh rể, anh không thể làm như vậy! Anh là anh rể của em, anh làm thế với em chị mà biết thì..."
"Chỗ chị cậu thì tôi sẽ nói với cô ấy sau, nếu cậu không đi tự thú thì tôi chỉ có thể gọi điện báo cảnh sát thôi. Cậu hủy hoại thanh danh của cô Gianh đã đủ để cấu thành tội phạm. Tinh Hoàng không thể chứa được cậu nữa rồi, cảnh sát muốn truy cứu trách nhiệm thế nào thì cứ việc!"
"Cậu tự đi đầu thú hay là tôi đưa cậu đi, tự suy nghĩ đi!"
Chuyện Tô Quyền gây ra không lớn cũng không nhỏ.
Nhưng Đổng Hạo không dám nhân nhượng.
Ông ta có thể bỏ qua cho Tô Quyền, nhưng Tôn Vượng Thịnh đã đích thân đến đây mà không chỉ gọi điện thoại, thái độ đã rất rõ ràng.
Ông ta không nặng tay với cậu em vợ này thì chỉ e là Tôn Vượng Thịnh sẽ nặng tay xử lý Tinh Hoàng!
"Em, em sẽ đi tự thú!"
Cuối cùng Tô Quyền biết mình không thể thoát thân được nữa, liền ngơ ngác đồng ý.
"Cút đi!"
Đổng Hạo lại quát lên.
Tô Quyền tức tối trừng Tôn Hàn và Giang Hồi, sau đó chật vật rời đi.
Sau đó bầu không khí trong văn phòng mới hòa hoãn lại.
"Chú Tôn, chú có hài lòng với cách giải quyết này không ạ?", Đổng Hạo thấp giọng hỏi.
Làm Tôn Vượng Thịnh hài lòng là chuyện ông ta phải làm!
Tôn Vượng Thịnh không đáp lời mà nhìn Tôn Hàn, cười nói: "Tôn Hàn, cậu thấy thế nào?"
Thái độ của Tôn Vượng Thịnh khiến Đổng Hạo rất bất ngờ.
Tôn Hàn này là ai mà Tôn Vượng Thịnh lại để ý như vậy?
Cho dù Tôn Hàn cũng họ Tôn nhưng Đổng Hạo vô cùng quen thuộc với nhà họ Tôn, ông ta biết rằng trong khắp họ hàng tám đời của nhà họ Tôn chẳng có lấy một ai tên Tôn Hàn.
"Chuyện của Giang Hồi chỉ có một trong số ít chuyện Tô Quyền đã làm. Ý tôi là đã trừ hại thì phải trừ cho cặn kẽ. Hay là điều tra triệt để luôn?", Tôn Hàn nói với giọng nghiền ngẫm.
Nghe thấy vậy, Đổng Hạo kinh ngạc: "Cậu Tôn, tôi thấy không cần thiết nữa đâu".