“Ranh con, đừng có điếc không sợ súng như vậy! Tôi chỉ nể mặt cô Liễu thôi. Chứ với một câu khiêu khích này của cậu, ông đây có thể bắt cậu quỳ gối bò ra khỏi cửa khách sạn đấy!”
Liên tiếp bị Tôn Hàn phát ngôn khinh thường khiến lửa giận hừng hực trên mặt Chư Vinh.
Ở Giang Châu vẫn có những vị tai to mặt lớn, dĩ nhiên Chư Vinh không thể động đến.
Nhưng ông ta tuyệt đối không phải là người mà những kẻ tôm tép này có thể gây hấn.
Liễu Y Y không làm gì cả.
Cô đã từng chứng kiến thủ đoạn của Tôn Hàn, tất nhiên không nghĩ rằng Chư Vinh có thể đấu với Tôn Hàn.
Chư Vinh gặp Tôn Hàn, có thể nói là đá phải một tấm sắt.
“Ông không xứng cho tôi quỳ gối bò ra khỏi khách sạn đâu. Nhưng ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy. Có phải ai muốn thành lập công ty ở Giang Châu, đều phải nhận được sự chấp thuận của ông không hả, Chư Vinh?”
So với cơn thịnh nộ của Chư Vinh, Tôn Hàn lại điềm tĩnh hơn rất nhiều, ngữ điệu cũng vô cùng nhẹ nhàng, tựa như đang tán gẫu sau bữa ăn vậy.
“Thằng nhóc này, cậu muốn chết à? Cô Liễu, bạn trai cô trông không được thông minh cho lắm. Cóc ba chân thì khó tìm, chứ đàn ông với hai chân thì ở đâu mà chẳng có!”
“Hay là cô đổi người đi, tôi thì sao?”
Ánh mắt của Chư Vinh chuyển sang Liễu Y Y, giọng trêu cợt ám chỉ bạn trai của Liễu Y Y đã đắc tội ông ta.
Nếu cô không biết điều một chút thì đừng trách ông ta không khách sáo.
Còn về việc biết điều như thế nào thì ai cũng hiểu cả.
Thứ mà Chư Vinh muốn, chính là trở thành nhà cung cấp của Y Minh Nguyệt.
“Anh ấy không phải bạn trai tôi. Nếu ông có bản lĩnh đối phó anh ấy thì cứ việc ra tay”, song thái độ của Liễu Y Y lại nằm ngoài dự tính của Chư Vinh.
Chuyện này khiến Chư Vinh cảm thấy hơi nghi ngờ.
Thanh niên này ra mặt cho Liễu Y Y, nhưng cô lại chẳng buồn quan tâm đến anh.
Kỳ lạ quá.
Thế thì còn một khả năng khác.
Ấy là thanh niên này có lai lịch khác thường.
Chư Vinh vốn là một tên lưu manh, nhưng lại có thể từng bước đi đến được ngày hôm nay, cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Bên cạnh việc hành sự không từ thủ đoạn, ông ta còn là một kẻ không hề ngu ngốc. Biết mình có thể động vào loại người nào, nên tránh loại người nào.
“Tôi vẫn chưa thỉnh giáo cậu nhỉ”, bỗng nhiên Chư Vinh lấy lại vẻ hoà nhã, khách sáo hỏi.
Tôn Hàn híp mắt nói, “Sao hả, giờ mới nhớ ra việc hỏi xuất thân của tôi, có phải hơi muộn rồi không? Thật ngại quá, ông đã đắc tội tôi nặng rồi”.
“Cậu…”
Chư Vinh nghẹn lời, không ngờ mình đã chủ động hạ mình mà thanh niên này vẫn không biết điều.
Thực sự xem ông ta là người hiền lành dễ chọc đấy hả?